• HNI 1/11 - B18 BÀI THƠ CHƯƠNG 45 : KẾT LUẬN – KHI ĐẠO TRỜI SOI ĐƯỜNG, lòng dân tự an, xã hội thịnh trị
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Khi Đạo Trời soi rọi giữa nhân gian,
    Tâm con người hướng thiện sẽ bình an.
    Một tia sáng khơi nguồn muôn trí tuệ,
    Gội tâm linh, tẩy sạch mọi gian man.
    Không quyền lực, chẳng vàng son vật chất,
    Chỉ có Đạo là vĩnh cửu sáng trong.
    Người thuận Đạo, thân an mà trí tĩnh,
    Giữa phong ba vẫn vững một tấm lòng.
    Đạo chẳng ở nơi xa vời mây khói,
    Mà ở lòng người sống thật, sống chân.
    Biết hiếu nghĩa, giữ nhân và thủ tín,
    Ấy là đang đi đúng đạo Thần chân.
    Khi dân thuận, lòng dân thành biển lớn,
    Khi vua hiền, nước mạnh tự hưng long.
    Đạo đức hóa tâm hồn như gió ấm,
    Chở niềm tin qua mọi bão táp giông.
    Thế gian trị – không nhờ gươm giáo,
    Mà bởi tình, bởi nghĩa, bởi lòng son.
    Khi ai cũng sống vì nhau mà nghĩ,
    Cả nhân gian hóa cõi Phật, cõi Tiên.
    Giáo dục thiện là hạt mầm nhân ái,
    Trồng vào tim trẻ nhỏ thuở ban đầu.
    Mai sau lớn, các em thành cột trụ,
    Giữ nước nhà, giữ Đạo giữa sông sâu.
    Khi đạo đức thành dòng sông xã hội,
    Chảy hiền hòa qua từng nẻo nhân sinh.
    Cái xấu, ác chẳng còn nơi nương náu,
    Người với người nhìn thấy ánh bình minh.
    Không cần tranh, chẳng cần hơn hay thắng,
    Vì trong lòng mỗi kẻ đã an nhiên.
    Đạo Trời đến – như làn hương buổi sớm,
    Thổi tĩnh yên, soi rạng cả tâm thiền.
    Thịnh trị ấy, chẳng phải là xa vợi,
    Mà bắt đầu từ chính mỗi trái tim.
    Tâm sáng đạo, tự khắc đời sáng tỏ,
    Lòng dân yên – quốc vận lại hồi sinh.
    Hỡi nhân loại, hãy cùng nhau thức tỉnh,
    Đem Tình Thương nối nhịp giữa con người.
    Khi Đạo Trời soi đường cho thế giới,
    Trái đất này sẽ nở đóa hoa tươi.
    Đọc thêm
    HNI 1/11 - B18 BÀI THƠ CHƯƠNG 45 : KẾT LUẬN – KHI ĐẠO TRỜI SOI ĐƯỜNG, lòng dân tự an, xã hội thịnh trị (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi Đạo Trời soi rọi giữa nhân gian, Tâm con người hướng thiện sẽ bình an. Một tia sáng khơi nguồn muôn trí tuệ, Gội tâm linh, tẩy sạch mọi gian man. Không quyền lực, chẳng vàng son vật chất, Chỉ có Đạo là vĩnh cửu sáng trong. Người thuận Đạo, thân an mà trí tĩnh, Giữa phong ba vẫn vững một tấm lòng. Đạo chẳng ở nơi xa vời mây khói, Mà ở lòng người sống thật, sống chân. Biết hiếu nghĩa, giữ nhân và thủ tín, Ấy là đang đi đúng đạo Thần chân. Khi dân thuận, lòng dân thành biển lớn, Khi vua hiền, nước mạnh tự hưng long. Đạo đức hóa tâm hồn như gió ấm, Chở niềm tin qua mọi bão táp giông. Thế gian trị – không nhờ gươm giáo, Mà bởi tình, bởi nghĩa, bởi lòng son. Khi ai cũng sống vì nhau mà nghĩ, Cả nhân gian hóa cõi Phật, cõi Tiên. Giáo dục thiện là hạt mầm nhân ái, Trồng vào tim trẻ nhỏ thuở ban đầu. Mai sau lớn, các em thành cột trụ, Giữ nước nhà, giữ Đạo giữa sông sâu. Khi đạo đức thành dòng sông xã hội, Chảy hiền hòa qua từng nẻo nhân sinh. Cái xấu, ác chẳng còn nơi nương náu, Người với người nhìn thấy ánh bình minh. Không cần tranh, chẳng cần hơn hay thắng, Vì trong lòng mỗi kẻ đã an nhiên. Đạo Trời đến – như làn hương buổi sớm, Thổi tĩnh yên, soi rạng cả tâm thiền. Thịnh trị ấy, chẳng phải là xa vợi, Mà bắt đầu từ chính mỗi trái tim. Tâm sáng đạo, tự khắc đời sáng tỏ, Lòng dân yên – quốc vận lại hồi sinh. Hỡi nhân loại, hãy cùng nhau thức tỉnh, Đem Tình Thương nối nhịp giữa con người. Khi Đạo Trời soi đường cho thế giới, Trái đất này sẽ nở đóa hoa tươi. Đọc thêm
    Like
    Love
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 31-10 - B15.
    10 ĐIỀU RĂN VỀ ĐẠO HỌC

    1. Tôn Trọng Sự Thật:
    Học tập để tìm ra sự thật, không bóp méo hay che giấu tri thức.
    2. Học Để Phục Vụ Cuộc Sống:
    Tri thức không phải chỉ để tích lũy mà phải ứng dụng để cải thiện đời sống con người và xã hội.
    3. Liên Tục Học Hỏi:
    Đạo học là hành trình suốt đời, không bao giờ có điểm dừng.
    4. Khiêm Tốn & Cầu Tiến:
    Càng học càng biết mình nhỏ bé; giữ thái độ khiêm nhường và khát khao khám phá không ngừng.
    5. Chia Sẻ Tri Thức:
    Kiến thức không thuộc riêng ai; hãy chia sẻ để cùng nâng cao tầm trí tuệ nhân loại.
    6. Học Gắn Liền Với Hành:
    Không chỉ học lý thuyết suông mà phải hành động để biến tri thức thành sức mạnh thực tế.
    7. Tôn Trọng Ý Kiến Khác Biệt:
    Tranh luận trong tinh thần xây dựng và cởi mở, không độc đoán hay bảo thủ.
    8. Giữ Gìn Sự Trong Sáng Của Đạo Học:
    Không lợi dụng tri thức để phục vụ mục đích xấu hoặc gây hại cho cộng đồng.
    9. Kết Nối Đa Ngành – Đa Văn Hóa:
    Mở rộng học hỏi từ nhiều lĩnh vực và nền văn hóa để xây dựng một hệ tri thức toàn diện.
    10. Hướng Đến Ánh Sáng Trí Tuệ:
    Đặt mục tiêu cao nhất là giúp con người tiến hóa về trí tuệ và tinh thần, góp phần kiến tạo thế giới khai sáng.
    HNI 31-10 - B15. 10 ĐIỀU RĂN VỀ ĐẠO HỌC 1. Tôn Trọng Sự Thật: Học tập để tìm ra sự thật, không bóp méo hay che giấu tri thức. 2. Học Để Phục Vụ Cuộc Sống: Tri thức không phải chỉ để tích lũy mà phải ứng dụng để cải thiện đời sống con người và xã hội. 3. Liên Tục Học Hỏi: Đạo học là hành trình suốt đời, không bao giờ có điểm dừng. 4. Khiêm Tốn & Cầu Tiến: Càng học càng biết mình nhỏ bé; giữ thái độ khiêm nhường và khát khao khám phá không ngừng. 5. Chia Sẻ Tri Thức: Kiến thức không thuộc riêng ai; hãy chia sẻ để cùng nâng cao tầm trí tuệ nhân loại. 6. Học Gắn Liền Với Hành: Không chỉ học lý thuyết suông mà phải hành động để biến tri thức thành sức mạnh thực tế. 7. Tôn Trọng Ý Kiến Khác Biệt: Tranh luận trong tinh thần xây dựng và cởi mở, không độc đoán hay bảo thủ. 8. Giữ Gìn Sự Trong Sáng Của Đạo Học: Không lợi dụng tri thức để phục vụ mục đích xấu hoặc gây hại cho cộng đồng. 9. Kết Nối Đa Ngành – Đa Văn Hóa: Mở rộng học hỏi từ nhiều lĩnh vực và nền văn hóa để xây dựng một hệ tri thức toàn diện. 10. Hướng Đến Ánh Sáng Trí Tuệ: Đặt mục tiêu cao nhất là giúp con người tiến hóa về trí tuệ và tinh thần, góp phần kiến tạo thế giới khai sáng.
    Like
    Love
    Haha
    7
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 1/11 - B19 CHƯƠNG 13: TƯ TƯỞNG “PHÚC – TÀI” TRONG TRIẾT HỌC ĐÔNG PHƯƠNG
    (HenryLe – Lê Đình Hải)

    I. “Phúc” là gốc – “Tài” là ngọn
    Trong tư tưởng Đông phương, mọi sự thịnh suy đều bắt đầu từ “phúc”. Người xưa không dùng chữ “giàu” như phương Tây, mà nói “hưởng phúc” hay “đắc phúc”. Bởi lẽ, “phúc” không chỉ là vật chất, mà là tổng hòa của nhân quả, đạo lý và lòng người.
    “Phúc” là năng lượng tích tụ từ thiện tâm, là dòng chảy vô hình nuôi dưỡng cả cá nhân lẫn cộng đồng. Còn “tài” – là biểu hiện hữu hình, là thành quả của năng lượng ấy trong thế giới vật chất.
    Nếu “phúc” là căn rễ, thì “tài” chỉ là hoa trái. Có người giàu nhưng không phúc, của cải tan biến nhanh như sương sớm. Có người không giàu mà vẫn an lạc, vì họ có phúc – tức có đức, có tâm, có hòa khí với vũ trụ.
    Trong Kinh Dịch, quẻ “Phúc” ẩn trong quẻ “Thái” – nghĩa là khi âm dương hài hòa, trên thuận dưới yên, người và trời tương cảm thì “phúc” sinh, “tài” tự đến. Còn khi con người chỉ chăm tích “tài” mà quên “phúc”, thì “bĩ” sẽ tới – nghèo túng, loạn lạc, bất an, dù tiền chất cao như núi.
    “Phúc – Tài” vì thế không tách rời, nhưng phải đặt đúng trật tự: “Phúc sinh Tài”, chứ không “Tài sinh Phúc”.

    II. Tư tưởng “Phúc – Tài” trong dòng chảy văn minh Á Đông
    Ở Trung Hoa, Khổng Tử dạy: “Tích thiện chi gia, tất hữu dư khánh” – nhà tích thiện, tất có phúc dư. Người quân tử không cầu tài bằng mưu kế, mà lấy đức làm gốc, lấy nghĩa làm đường. Đó là tư tưởng “phúc dẫn tài”.
    Ở Ấn Độ, trong triết học Vệ Đà, “phúc” (punya) là năng lượng tích đức qua nhiều kiếp sống. Người hành thiện tích đủ phúc thì “tài” – tức sự thịnh vượng vật chất – sẽ tự nhiên đến mà không cần tranh đoạt.
    Ở Việt Nam, ông cha ta dạy:
    “Có đức mặc sức mà ăn.”
    Câu ấy không hề cổ hủ, mà là chân lý kinh tế bền vững nhất. Bởi “đức” chính là “phúc”. Một người có phúc là người sống hòa hợp với Đạo Trời và lòng người. “Phúc” không đến từ cúng tế, mà từ cách ta đối xử với tha nhân, với thiên nhiên, với đồng loại.
    HNI 1/11 - B19 🌺 CHƯƠNG 13: TƯ TƯỞNG “PHÚC – TÀI” TRONG TRIẾT HỌC ĐÔNG PHƯƠNG (HenryLe – Lê Đình Hải) I. “Phúc” là gốc – “Tài” là ngọn Trong tư tưởng Đông phương, mọi sự thịnh suy đều bắt đầu từ “phúc”. Người xưa không dùng chữ “giàu” như phương Tây, mà nói “hưởng phúc” hay “đắc phúc”. Bởi lẽ, “phúc” không chỉ là vật chất, mà là tổng hòa của nhân quả, đạo lý và lòng người. “Phúc” là năng lượng tích tụ từ thiện tâm, là dòng chảy vô hình nuôi dưỡng cả cá nhân lẫn cộng đồng. Còn “tài” – là biểu hiện hữu hình, là thành quả của năng lượng ấy trong thế giới vật chất. Nếu “phúc” là căn rễ, thì “tài” chỉ là hoa trái. Có người giàu nhưng không phúc, của cải tan biến nhanh như sương sớm. Có người không giàu mà vẫn an lạc, vì họ có phúc – tức có đức, có tâm, có hòa khí với vũ trụ. Trong Kinh Dịch, quẻ “Phúc” ẩn trong quẻ “Thái” – nghĩa là khi âm dương hài hòa, trên thuận dưới yên, người và trời tương cảm thì “phúc” sinh, “tài” tự đến. Còn khi con người chỉ chăm tích “tài” mà quên “phúc”, thì “bĩ” sẽ tới – nghèo túng, loạn lạc, bất an, dù tiền chất cao như núi. “Phúc – Tài” vì thế không tách rời, nhưng phải đặt đúng trật tự: “Phúc sinh Tài”, chứ không “Tài sinh Phúc”. II. Tư tưởng “Phúc – Tài” trong dòng chảy văn minh Á Đông Ở Trung Hoa, Khổng Tử dạy: “Tích thiện chi gia, tất hữu dư khánh” – nhà tích thiện, tất có phúc dư. Người quân tử không cầu tài bằng mưu kế, mà lấy đức làm gốc, lấy nghĩa làm đường. Đó là tư tưởng “phúc dẫn tài”. Ở Ấn Độ, trong triết học Vệ Đà, “phúc” (punya) là năng lượng tích đức qua nhiều kiếp sống. Người hành thiện tích đủ phúc thì “tài” – tức sự thịnh vượng vật chất – sẽ tự nhiên đến mà không cần tranh đoạt. Ở Việt Nam, ông cha ta dạy: “Có đức mặc sức mà ăn.” Câu ấy không hề cổ hủ, mà là chân lý kinh tế bền vững nhất. Bởi “đức” chính là “phúc”. Một người có phúc là người sống hòa hợp với Đạo Trời và lòng người. “Phúc” không đến từ cúng tế, mà từ cách ta đối xử với tha nhân, với thiên nhiên, với đồng loại.
    Like
    Love
    Haha
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 1-11:
    Bài thơ chương 43
    HỆ SINH THÁI HCOIN
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)

    Giữa kỷ nguyên hỗn loạn của vàng tiền,
    Một ánh sáng mới trỗi dậy – HCoin.
    Không phải đồng tiền của lòng tham vô tận,
    Mà là biểu tượng của trí tuệ và niềm tin.
    Mỗi đồng HCoin là hạt giống của công bằng,
    Mỗi giao dịch là một nhịp đập minh triết.
    Không còn kẻ cướp đoạt bằng quyền lực,
    Vì giá trị sinh ra từ lòng người tỉnh thức.
    Hệ sinh thái ấy – không dựng bằng luật lệ,
    Mà vận hành theo Đạo và sự tin yêu.
    Blockchain không chỉ là công nghệ,
    Mà là gương soi cho lẽ phải vĩnh hằng.
    Trong HCoin, không ai giàu vì chiếm hữu,
    Chỉ giàu khi biết chia sẻ và cống hiến.
    Công dân trở thành người kiến tạo,
    Không còn lệ thuộc vào nhà nước hay ngân hàng.
    Quyền lực chuyển về nơi đáng thuộc,
    Nơi trái tim con người biết yêu và sáng suốt.
    Mọi giao dịch là một lời cam kết,
    Giữa linh hồn với linh hồn – minh bạch và chân thật.
    Không còn kinh tế của lừa dối,
    Chỉ còn giá trị được chứng thực bởi niềm tin.
    Không còn hệ thống vay mượn và nợ nần,
    Mà là vòng trao đổi của lòng biết ơn và phúc lạc.
    HCoin – ngọn lửa dẫn nhân loại bước qua đêm tối,
    Biểu tượng của quyền lực trong ánh sáng minh triết.
    Nơi đồng tiền trở lại phục vụ con người,
    Và con người trở lại làm chủ vận mệnh của mình.
    Khi HCoin lan tỏa khắp hành tinh,
    Thế giới mới sẽ được dựng bằng tình thương.
    Không còn tranh giành, không còn sợ hãi,
    Chỉ còn những tâm hồn – tự do và sáng trong.
    HNI 1-11: 📕 Bài thơ chương 43 HỆ SINH THÁI HCOIN (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Giữa kỷ nguyên hỗn loạn của vàng tiền, Một ánh sáng mới trỗi dậy – HCoin. Không phải đồng tiền của lòng tham vô tận, Mà là biểu tượng của trí tuệ và niềm tin. Mỗi đồng HCoin là hạt giống của công bằng, Mỗi giao dịch là một nhịp đập minh triết. Không còn kẻ cướp đoạt bằng quyền lực, Vì giá trị sinh ra từ lòng người tỉnh thức. Hệ sinh thái ấy – không dựng bằng luật lệ, Mà vận hành theo Đạo và sự tin yêu. Blockchain không chỉ là công nghệ, Mà là gương soi cho lẽ phải vĩnh hằng. Trong HCoin, không ai giàu vì chiếm hữu, Chỉ giàu khi biết chia sẻ và cống hiến. Công dân trở thành người kiến tạo, Không còn lệ thuộc vào nhà nước hay ngân hàng. Quyền lực chuyển về nơi đáng thuộc, Nơi trái tim con người biết yêu và sáng suốt. Mọi giao dịch là một lời cam kết, Giữa linh hồn với linh hồn – minh bạch và chân thật. Không còn kinh tế của lừa dối, Chỉ còn giá trị được chứng thực bởi niềm tin. Không còn hệ thống vay mượn và nợ nần, Mà là vòng trao đổi của lòng biết ơn và phúc lạc. HCoin – ngọn lửa dẫn nhân loại bước qua đêm tối, Biểu tượng của quyền lực trong ánh sáng minh triết. Nơi đồng tiền trở lại phục vụ con người, Và con người trở lại làm chủ vận mệnh của mình. Khi HCoin lan tỏa khắp hành tinh, Thế giới mới sẽ được dựng bằng tình thương. Không còn tranh giành, không còn sợ hãi, Chỉ còn những tâm hồn – tự do và sáng trong.
    Like
    Love
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 1-11:
    Bài thơ chương 42
    CHÍNH TRỊ TÂM LINH
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)

    Khi quyền lực không còn là tranh đoạt,
    Mà trở thành dòng chảy của Tình Thương.
    Khi lãnh đạo không dựa vào mưu kế,
    Mà dựa vào Đạo trong tim mình.
    Khi quốc gia không vận hành bằng sợ hãi,
    Mà bằng tần số yêu thương và tin cậy.
    Mọi chính sách là nhịp thở của nhân tâm,
    Mọi quyết định là lời nguyện cho hòa bình.
    Chính trị ấy không nằm trong nghị viện,
    Mà trong từng hơi thở của người dân.
    Không có kẻ thống trị và kẻ bị trị,
    Chỉ có những linh hồn cùng tiến hóa.
    Mỗi công dân là một ngọn nến sáng,
    Thắp lên trong chính mình ngọn lửa từ bi.
    Cả đất nước hóa thành thiền định,
    Mỗi hành động đều nhuốm sắc an nhiên.
    Những nhà lãnh đạo không nói bằng khẩu hiệu,
    Họ nói bằng ánh sáng trong mắt.
    Một cử chỉ đủ thay ngàn văn bản,
    Một im lặng đủ hóa giải bao đau thương.
    Quốc gia ấy không cần ranh giới,
    Bởi năng lượng yêu thương lan khắp nhân gian.
    Không cần quân đội để bảo vệ,
    Bởi kẻ thù tan biến trong lòng nhân ái.
    Mọi tôn giáo gặp nhau trong im lặng,
    Mọi khác biệt tan vào niềm hiệp nhất.
    Chính trị trở về với cội nguồn linh hồn,
    Nơi Trí Tuệ và Tình Thương hòa làm một.
    Và khi nhân loại cùng rung một nhịp,
    Trái Đất sẽ hát khúc ca khai minh.
    Không còn vua, cũng chẳng còn dân,
    Chỉ có Tình Yêu – dẫn đường muôn thế hệ.
    Đọc thêm
    HNI 1-11: Bài thơ chương 42 CHÍNH TRỊ TÂM LINH (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi quyền lực không còn là tranh đoạt, Mà trở thành dòng chảy của Tình Thương. Khi lãnh đạo không dựa vào mưu kế, Mà dựa vào Đạo trong tim mình. Khi quốc gia không vận hành bằng sợ hãi, Mà bằng tần số yêu thương và tin cậy. Mọi chính sách là nhịp thở của nhân tâm, Mọi quyết định là lời nguyện cho hòa bình. Chính trị ấy không nằm trong nghị viện, Mà trong từng hơi thở của người dân. Không có kẻ thống trị và kẻ bị trị, Chỉ có những linh hồn cùng tiến hóa. Mỗi công dân là một ngọn nến sáng, Thắp lên trong chính mình ngọn lửa từ bi. Cả đất nước hóa thành thiền định, Mỗi hành động đều nhuốm sắc an nhiên. Những nhà lãnh đạo không nói bằng khẩu hiệu, Họ nói bằng ánh sáng trong mắt. Một cử chỉ đủ thay ngàn văn bản, Một im lặng đủ hóa giải bao đau thương. Quốc gia ấy không cần ranh giới, Bởi năng lượng yêu thương lan khắp nhân gian. Không cần quân đội để bảo vệ, Bởi kẻ thù tan biến trong lòng nhân ái. Mọi tôn giáo gặp nhau trong im lặng, Mọi khác biệt tan vào niềm hiệp nhất. Chính trị trở về với cội nguồn linh hồn, Nơi Trí Tuệ và Tình Thương hòa làm một. Và khi nhân loại cùng rung một nhịp, Trái Đất sẽ hát khúc ca khai minh. Không còn vua, cũng chẳng còn dân, Chỉ có Tình Yêu – dẫn đường muôn thế hệ. Đọc thêm
    Like
    Love
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 31-10 - B15.
    10 ĐIỀU RĂN VỀ ĐẠO HỌC

    1. Tôn Trọng Sự Thật:
    Học tập để tìm ra sự thật, không bóp méo hay che giấu tri thức.
    2. Học Để Phục Vụ Cuộc Sống:
    Tri thức không phải chỉ để tích lũy mà phải ứng dụng để cải thiện đời sống con người và xã hội.
    3. Liên Tục Học Hỏi:
    Đạo học là hành trình suốt đời, không bao giờ có điểm dừng.
    4. Khiêm Tốn & Cầu Tiến:
    Càng học càng biết mình nhỏ bé; giữ thái độ khiêm nhường và khát khao khám phá không ngừng.
    5. Chia Sẻ Tri Thức:
    Kiến thức không thuộc riêng ai; hãy chia sẻ để cùng nâng cao tầm trí tuệ nhân loại.
    6. Học Gắn Liền Với Hành:
    Không chỉ học lý thuyết suông mà phải hành động để biến tri thức thành sức mạnh thực tế.
    7. Tôn Trọng Ý Kiến Khác Biệt:
    Tranh luận trong tinh thần xây dựng và cởi mở, không độc đoán hay bảo thủ.
    8. Giữ Gìn Sự Trong Sáng Của Đạo Học:
    Không lợi dụng tri thức để phục vụ mục đích xấu hoặc gây hại cho cộng đồng.
    9. Kết Nối Đa Ngành – Đa Văn Hóa:
    Mở rộng học hỏi từ nhiều lĩnh vực và nền văn hóa để xây dựng một hệ tri thức toàn diện.
    10. Hướng Đến Ánh Sáng Trí Tuệ:
    Đặt mục tiêu cao nhất là giúp con người tiến hóa về trí tuệ và tinh thần, góp phần kiến tạo thế giới khai sáng.
    Đọc thêm
    HNI 31-10 - B15. 10 ĐIỀU RĂN VỀ ĐẠO HỌC 1. Tôn Trọng Sự Thật: Học tập để tìm ra sự thật, không bóp méo hay che giấu tri thức. 2. Học Để Phục Vụ Cuộc Sống: Tri thức không phải chỉ để tích lũy mà phải ứng dụng để cải thiện đời sống con người và xã hội. 3. Liên Tục Học Hỏi: Đạo học là hành trình suốt đời, không bao giờ có điểm dừng. 4. Khiêm Tốn & Cầu Tiến: Càng học càng biết mình nhỏ bé; giữ thái độ khiêm nhường và khát khao khám phá không ngừng. 5. Chia Sẻ Tri Thức: Kiến thức không thuộc riêng ai; hãy chia sẻ để cùng nâng cao tầm trí tuệ nhân loại. 6. Học Gắn Liền Với Hành: Không chỉ học lý thuyết suông mà phải hành động để biến tri thức thành sức mạnh thực tế. 7. Tôn Trọng Ý Kiến Khác Biệt: Tranh luận trong tinh thần xây dựng và cởi mở, không độc đoán hay bảo thủ. 8. Giữ Gìn Sự Trong Sáng Của Đạo Học: Không lợi dụng tri thức để phục vụ mục đích xấu hoặc gây hại cho cộng đồng. 9. Kết Nối Đa Ngành – Đa Văn Hóa: Mở rộng học hỏi từ nhiều lĩnh vực và nền văn hóa để xây dựng một hệ tri thức toàn diện. 10. Hướng Đến Ánh Sáng Trí Tuệ: Đặt mục tiêu cao nhất là giúp con người tiến hóa về trí tuệ và tinh thần, góp phần kiến tạo thế giới khai sáng. Đọc thêm
    Like
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 1-11:
    Bài thơ chương 44
    QUỐC GIA DAO
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)

    Một quốc gia mới sinh ra từ minh triết,
    Không dựng bằng quyền lực mà bằng niềm tin.
    Không cần ngai vàng hay nghị viện,
    Chỉ cần lòng dân – sáng tựa bình minh.
    Mỗi công dân là một hạt nhân tự chủ,
    Kết nối nhau bằng đạo lý và công bằng.
    Không ai đứng trên, chẳng ai ở dưới,
    Mọi người cùng vận hành quốc gia bằng Đạo Tâm.
    DAO – không là ảo ảnh kỹ thuật số,
    Mà là trật tự tự nhiên của tâm linh khai mở.
    Hợp đồng thông minh thay cho lời hứa suông,
    Mọi quyết định soi trong ánh minh bạch.
    Không còn tầng lớp cai trị xa dân,
    Mọi tiếng nói đều được lắng nghe tức thì.
    Quốc gia vận hành như dòng sông sáng,
    Chảy bằng dữ liệu thật và lòng tin thật.
    Không còn cổng quan, không còn đặc quyền,
    Chỉ còn công lý tỏa trong từng nhịp thở.
    Không còn xin – cho, mà là quyền và nghĩa vụ,
    Tự do đi đôi cùng trách nhiệm thiêng liêng.
    Khi mọi hành động đều được ghi bằng ánh sáng,
    Tham vọng tối tăm không còn chỗ trú ngụ.
    Chính trị trở nên thuần khiết như thiền,
    Nơi đạo đức và công nghệ hòa làm một.
    Quốc gia ấy không cần biên giới,
    Vì lòng dân là tấm bản đồ vĩnh cửu.
    Mọi giá trị sinh ra từ niềm tin cộng hưởng,
    Mọi quyền lực thuộc về nhân dân giác ngộ.
    Khi nhân loại hiểu ra đạo của vận hành,
    Quốc gia DAO sẽ là khuôn mẫu thời đại mới.
    Không ai thống trị, không ai bị trị,
    Chỉ có cộng đồng – cùng kiến tạo ánh sáng nhân gian.
    HNI 1-11: 📕 Bài thơ chương 44 QUỐC GIA DAO (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Một quốc gia mới sinh ra từ minh triết, Không dựng bằng quyền lực mà bằng niềm tin. Không cần ngai vàng hay nghị viện, Chỉ cần lòng dân – sáng tựa bình minh. Mỗi công dân là một hạt nhân tự chủ, Kết nối nhau bằng đạo lý và công bằng. Không ai đứng trên, chẳng ai ở dưới, Mọi người cùng vận hành quốc gia bằng Đạo Tâm. DAO – không là ảo ảnh kỹ thuật số, Mà là trật tự tự nhiên của tâm linh khai mở. Hợp đồng thông minh thay cho lời hứa suông, Mọi quyết định soi trong ánh minh bạch. Không còn tầng lớp cai trị xa dân, Mọi tiếng nói đều được lắng nghe tức thì. Quốc gia vận hành như dòng sông sáng, Chảy bằng dữ liệu thật và lòng tin thật. Không còn cổng quan, không còn đặc quyền, Chỉ còn công lý tỏa trong từng nhịp thở. Không còn xin – cho, mà là quyền và nghĩa vụ, Tự do đi đôi cùng trách nhiệm thiêng liêng. Khi mọi hành động đều được ghi bằng ánh sáng, Tham vọng tối tăm không còn chỗ trú ngụ. Chính trị trở nên thuần khiết như thiền, Nơi đạo đức và công nghệ hòa làm một. Quốc gia ấy không cần biên giới, Vì lòng dân là tấm bản đồ vĩnh cửu. Mọi giá trị sinh ra từ niềm tin cộng hưởng, Mọi quyền lực thuộc về nhân dân giác ngộ. Khi nhân loại hiểu ra đạo của vận hành, Quốc gia DAO sẽ là khuôn mẫu thời đại mới. Không ai thống trị, không ai bị trị, Chỉ có cộng đồng – cùng kiến tạo ánh sáng nhân gian.
    Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 1/11 - B15 BÀI THƠ CHƯƠNG 42 : HỆ THỐNG HCOIN – ĐỒNG TIỀN MANG ĐẠO LÝ NHÂN VĂN
    (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Trời trao con chữ "Tín – Nhân",
    Để người giữ đạo, xây tầm văn minh.
    Đồng tiền – tưởng vật vô tình,
    Nay mang hơi ấm nghĩa tình con người.
    HCoin chẳng chỉ lợi lời,
    Mà gieo hạt thiện giữa đời mênh mang.
    Mỗi giao dịch, một nhịp vang,
    Đạo tâm dẫn lối, phúc sang muôn nhà.
    Ngày xưa vàng bạc chia xa,
    Giàu nghèo cách biệt, lòng ta chẳng gần.
    Nay công nghệ kết tình dân,
    Thương nhau bằng đức, chẳng cân bằng tiền.
    Hệ thống khởi phát từ hiền,
    Lấy công bằng đạo, kết duyên lòng người.
    Mỗi dòng mã, mỗi nụ cười,
    Đều do nhân nghĩa, sáng tươi tâm hồn.
    Tiền nay chẳng chỉ mua – tồn,
    Mà là thước đo đạo cồn trong tâm.
    Ai gieo thiện, được phúc thâm,
    Ai gian trá, nghiệp hóa trầm khôn nguôi.
    HCoin – một hạt sáng soi,
    Giữa thời kỹ thuật, vẫn nơi lòng người.
    Công nghệ mà vẫn yêu đời,
    Máy kia biết nghĩ, như lời hiền nhân.
    Giao thương chẳng phải tranh phần,
    Mà cùng dựng thế, tạo dân phúc lành.
    Người dùng chính trực, trong xanh,
    Như gương phản chiếu đạo hành xưa nay.
    Đồng tiền – nếu biết đổi thay,
    Sẽ là nhịp cầu nhân ái dựng xây.
    Hệ thống vận động hằng ngày,
    Tự cân bằng giữa thiện – ác, đúng – sai.
    Một đồng HCoin trao tay,
    Cũng là một hạt mầm hay trong đời.
    Khi tâm sáng, lợi tự cười,
    Khi lòng đen, nghiệp ngược trời đổ sang.
    Công nghệ phục vụ Nhân vang,
    Không làm chủ nghĩa tham tàn nảy sinh.
    Thế gian chuyển bước văn minh,
    Nhờ đồng tiền biết hành trình đạo tâm.
    Ngày mai thế giới lặng thầm,
    Sẽ nghe HCoin hóa thành nhân văn.
    Một thời vàng bạc xoay vần,
    Nay là đạo lý, kết thân vạn loài.
    HNI 1/11 - B15 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 42 : HỆ THỐNG HCOIN – ĐỒNG TIỀN MANG ĐẠO LÝ NHÂN VĂN (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải) Trời trao con chữ "Tín – Nhân", Để người giữ đạo, xây tầm văn minh. Đồng tiền – tưởng vật vô tình, Nay mang hơi ấm nghĩa tình con người. HCoin chẳng chỉ lợi lời, Mà gieo hạt thiện giữa đời mênh mang. Mỗi giao dịch, một nhịp vang, Đạo tâm dẫn lối, phúc sang muôn nhà. Ngày xưa vàng bạc chia xa, Giàu nghèo cách biệt, lòng ta chẳng gần. Nay công nghệ kết tình dân, Thương nhau bằng đức, chẳng cân bằng tiền. Hệ thống khởi phát từ hiền, Lấy công bằng đạo, kết duyên lòng người. Mỗi dòng mã, mỗi nụ cười, Đều do nhân nghĩa, sáng tươi tâm hồn. Tiền nay chẳng chỉ mua – tồn, Mà là thước đo đạo cồn trong tâm. Ai gieo thiện, được phúc thâm, Ai gian trá, nghiệp hóa trầm khôn nguôi. HCoin – một hạt sáng soi, Giữa thời kỹ thuật, vẫn nơi lòng người. Công nghệ mà vẫn yêu đời, Máy kia biết nghĩ, như lời hiền nhân. Giao thương chẳng phải tranh phần, Mà cùng dựng thế, tạo dân phúc lành. Người dùng chính trực, trong xanh, Như gương phản chiếu đạo hành xưa nay. Đồng tiền – nếu biết đổi thay, Sẽ là nhịp cầu nhân ái dựng xây. Hệ thống vận động hằng ngày, Tự cân bằng giữa thiện – ác, đúng – sai. Một đồng HCoin trao tay, Cũng là một hạt mầm hay trong đời. Khi tâm sáng, lợi tự cười, Khi lòng đen, nghiệp ngược trời đổ sang. Công nghệ phục vụ Nhân vang, Không làm chủ nghĩa tham tàn nảy sinh. Thế gian chuyển bước văn minh, Nhờ đồng tiền biết hành trình đạo tâm. Ngày mai thế giới lặng thầm, Sẽ nghe HCoin hóa thành nhân văn. Một thời vàng bạc xoay vần, Nay là đạo lý, kết thân vạn loài.
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    11
    10 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 1/11 - CHƯƠNG 13: TƯ TƯỞNG “PHÚC – TÀI” TRONG TRIẾT HỌC ĐÔNG PHƯƠNG
    (HenryLe – Lê Đình Hải)

    I. “Phúc” là gốc – “Tài” là ngọn
    Trong tư tưởng Đông phương, mọi sự thịnh suy đều bắt đầu từ “phúc”. Người xưa không dùng chữ “giàu” như phương Tây, mà nói “hưởng phúc” hay “đắc phúc”. Bởi lẽ, “phúc” không chỉ là vật chất, mà là tổng hòa của nhân quả, đạo lý và lòng người.
    “Phúc” là năng lượng tích tụ từ thiện tâm, là dòng chảy vô hình nuôi dưỡng cả cá nhân lẫn cộng đồng. Còn “tài” – là biểu hiện hữu hình, là thành quả của năng lượng ấy trong thế giới vật chất.
    Nếu “phúc” là căn rễ, thì “tài” chỉ là hoa trái. Có người giàu nhưng không phúc, của cải tan biến nhanh như sương sớm. Có người không giàu mà vẫn an lạc, vì họ có phúc – tức có đức, có tâm, có hòa khí với vũ trụ.
    Trong Kinh Dịch, quẻ “Phúc” ẩn trong quẻ “Thái” – nghĩa là khi âm dương hài hòa, trên thuận dưới yên, người và trời tương cảm thì “phúc” sinh, “tài” tự đến. Còn khi con người chỉ chăm tích “tài” mà quên “phúc”, thì “bĩ” sẽ tới – nghèo túng, loạn lạc, bất an, dù tiền chất cao như núi.
    “Phúc – Tài” vì thế không tách rời, nhưng phải đặt đúng trật tự: “Phúc sinh Tài”, chứ không “Tài sinh Phúc”.

    II. Tư tưởng “Phúc – Tài” trong dòng chảy văn minh Á Đông
    Ở Trung Hoa, Khổng Tử dạy: “Tích thiện chi gia, tất hữu dư khánh” – nhà tích thiện, tất có phúc dư. Người quân tử không cầu tài bằng mưu kế, mà lấy đức làm gốc, lấy nghĩa làm đường. Đó là tư tưởng “phúc dẫn tài”.
    Ở Ấn Độ, trong triết học Vệ Đà, “phúc” (punya) là năng lượng tích đức qua nhiều kiếp sống. Người hành thiện tích đủ phúc thì “tài” – tức sự thịnh vượng vật chất – sẽ tự nhiên đến mà không cần tranh đoạt.
    Ở Việt Nam, ông cha ta dạy:
    “Có đức mặc sức mà ăn.”
    Câu ấy không hề cổ hủ, mà là chân lý kinh tế bền vững nhất. Bởi “đức” chính là “phúc”. Một người có phúc là người sống hòa hợp với Đạo Trời và lòng người. “Phúc” không đến từ cúng tế, mà từ cách ta đối xử với tha nhân, với thiên nhiên, với đồng loại.
    HNI 1/11 - CHƯƠNG 13: TƯ TƯỞNG “PHÚC – TÀI” TRONG TRIẾT HỌC ĐÔNG PHƯƠNG (HenryLe – Lê Đình Hải) I. “Phúc” là gốc – “Tài” là ngọn Trong tư tưởng Đông phương, mọi sự thịnh suy đều bắt đầu từ “phúc”. Người xưa không dùng chữ “giàu” như phương Tây, mà nói “hưởng phúc” hay “đắc phúc”. Bởi lẽ, “phúc” không chỉ là vật chất, mà là tổng hòa của nhân quả, đạo lý và lòng người. “Phúc” là năng lượng tích tụ từ thiện tâm, là dòng chảy vô hình nuôi dưỡng cả cá nhân lẫn cộng đồng. Còn “tài” – là biểu hiện hữu hình, là thành quả của năng lượng ấy trong thế giới vật chất. Nếu “phúc” là căn rễ, thì “tài” chỉ là hoa trái. Có người giàu nhưng không phúc, của cải tan biến nhanh như sương sớm. Có người không giàu mà vẫn an lạc, vì họ có phúc – tức có đức, có tâm, có hòa khí với vũ trụ. Trong Kinh Dịch, quẻ “Phúc” ẩn trong quẻ “Thái” – nghĩa là khi âm dương hài hòa, trên thuận dưới yên, người và trời tương cảm thì “phúc” sinh, “tài” tự đến. Còn khi con người chỉ chăm tích “tài” mà quên “phúc”, thì “bĩ” sẽ tới – nghèo túng, loạn lạc, bất an, dù tiền chất cao như núi. “Phúc – Tài” vì thế không tách rời, nhưng phải đặt đúng trật tự: “Phúc sinh Tài”, chứ không “Tài sinh Phúc”. II. Tư tưởng “Phúc – Tài” trong dòng chảy văn minh Á Đông Ở Trung Hoa, Khổng Tử dạy: “Tích thiện chi gia, tất hữu dư khánh” – nhà tích thiện, tất có phúc dư. Người quân tử không cầu tài bằng mưu kế, mà lấy đức làm gốc, lấy nghĩa làm đường. Đó là tư tưởng “phúc dẫn tài”. Ở Ấn Độ, trong triết học Vệ Đà, “phúc” (punya) là năng lượng tích đức qua nhiều kiếp sống. Người hành thiện tích đủ phúc thì “tài” – tức sự thịnh vượng vật chất – sẽ tự nhiên đến mà không cần tranh đoạt. Ở Việt Nam, ông cha ta dạy: “Có đức mặc sức mà ăn.” Câu ấy không hề cổ hủ, mà là chân lý kinh tế bền vững nhất. Bởi “đức” chính là “phúc”. Một người có phúc là người sống hòa hợp với Đạo Trời và lòng người. “Phúc” không đến từ cúng tế, mà từ cách ta đối xử với tha nhân, với thiên nhiên, với đồng loại.
    Like
    Love
    Wow
    11
    13 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 1/11 - B15 BÀI THƠ CHƯƠNG 42 : HỆ THỐNG HCOIN – ĐỒNG TIỀN MANG ĐẠO LÝ NHÂN VĂN
    (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Trời trao con chữ "Tín – Nhân",
    Để người giữ đạo, xây tầm văn minh.
    Đồng tiền – tưởng vật vô tình,
    Nay mang hơi ấm nghĩa tình con người.
    HCoin chẳng chỉ lợi lời,
    Mà gieo hạt thiện giữa đời mênh mang.
    Mỗi giao dịch, một nhịp vang,
    Đạo tâm dẫn lối, phúc sang muôn nhà.
    Ngày xưa vàng bạc chia xa,
    Giàu nghèo cách biệt, lòng ta chẳng gần.
    Nay công nghệ kết tình dân,
    Thương nhau bằng đức, chẳng cân bằng tiền.
    Hệ thống khởi phát từ hiền,
    Lấy công bằng đạo, kết duyên lòng người.
    Mỗi dòng mã, mỗi nụ cười,
    Đều do nhân nghĩa, sáng tươi tâm hồn.
    Tiền nay chẳng chỉ mua – tồn,
    Mà là thước đo đạo cồn trong tâm.
    Ai gieo thiện, được phúc thâm,
    Ai gian trá, nghiệp hóa trầm khôn nguôi.
    HCoin – một hạt sáng soi,
    Giữa thời kỹ thuật, vẫn nơi lòng người.
    Công nghệ mà vẫn yêu đời,
    Máy kia biết nghĩ, như lời hiền nhân.
    Giao thương chẳng phải tranh phần,
    Mà cùng dựng thế, tạo dân phúc lành.
    Người dùng chính trực, trong xanh,
    Như gương phản chiếu đạo hành xưa nay.
    Đồng tiền – nếu biết đổi thay,
    Sẽ là nhịp cầu nhân ái dựng xây.
    Hệ thống vận động hằng ngày,
    Tự cân bằng giữa thiện – ác, đúng – sai.
    Một đồng HCoin trao tay,
    Cũng là một hạt mầm hay trong đời.
    Khi tâm sáng, lợi tự cười,
    Khi lòng đen, nghiệp ngược trời đổ sang.
    Công nghệ phục vụ Nhân vang,
    Không làm chủ nghĩa tham tàn nảy sinh.
    Thế gian chuyển bước văn minh,
    Nhờ đồng tiền biết hành trình đạo tâm.
    Ngày mai thế giới lặng thầm,
    Sẽ nghe HCoin hóa thành nhân văn.
    Một thời vàng bạc xoay vần,
    Nay là đạo lý, kết thân vạn loài.
    Đọc thêm
    HNI 1/11 - B15 BÀI THƠ CHƯƠNG 42 : HỆ THỐNG HCOIN – ĐỒNG TIỀN MANG ĐẠO LÝ NHÂN VĂN (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải) Trời trao con chữ "Tín – Nhân", Để người giữ đạo, xây tầm văn minh. Đồng tiền – tưởng vật vô tình, Nay mang hơi ấm nghĩa tình con người. HCoin chẳng chỉ lợi lời, Mà gieo hạt thiện giữa đời mênh mang. Mỗi giao dịch, một nhịp vang, Đạo tâm dẫn lối, phúc sang muôn nhà. Ngày xưa vàng bạc chia xa, Giàu nghèo cách biệt, lòng ta chẳng gần. Nay công nghệ kết tình dân, Thương nhau bằng đức, chẳng cân bằng tiền. Hệ thống khởi phát từ hiền, Lấy công bằng đạo, kết duyên lòng người. Mỗi dòng mã, mỗi nụ cười, Đều do nhân nghĩa, sáng tươi tâm hồn. Tiền nay chẳng chỉ mua – tồn, Mà là thước đo đạo cồn trong tâm. Ai gieo thiện, được phúc thâm, Ai gian trá, nghiệp hóa trầm khôn nguôi. HCoin – một hạt sáng soi, Giữa thời kỹ thuật, vẫn nơi lòng người. Công nghệ mà vẫn yêu đời, Máy kia biết nghĩ, như lời hiền nhân. Giao thương chẳng phải tranh phần, Mà cùng dựng thế, tạo dân phúc lành. Người dùng chính trực, trong xanh, Như gương phản chiếu đạo hành xưa nay. Đồng tiền – nếu biết đổi thay, Sẽ là nhịp cầu nhân ái dựng xây. Hệ thống vận động hằng ngày, Tự cân bằng giữa thiện – ác, đúng – sai. Một đồng HCoin trao tay, Cũng là một hạt mầm hay trong đời. Khi tâm sáng, lợi tự cười, Khi lòng đen, nghiệp ngược trời đổ sang. Công nghệ phục vụ Nhân vang, Không làm chủ nghĩa tham tàn nảy sinh. Thế gian chuyển bước văn minh, Nhờ đồng tiền biết hành trình đạo tâm. Ngày mai thế giới lặng thầm, Sẽ nghe HCoin hóa thành nhân văn. Một thời vàng bạc xoay vần, Nay là đạo lý, kết thân vạn loài. Đọc thêm
    Like
    Love
    8
    12 Bình luận 0 Chia sẽ