• https://youtu.be/JuUincel1Dg?si=LmoX8Xy5qUSWnS4f
    https://youtu.be/JuUincel1Dg?si=LmoX8Xy5qUSWnS4f
    Love
    Like
    11
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/s4FwR9lIHAc?si=-8Hn6mGH1WWoL0AZ
    https://youtu.be/s4FwR9lIHAc?si=-8Hn6mGH1WWoL0AZ
    Love
    Like
    11
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/JADJYtkbVAM?si=-YFHbRappXwkU_4L
    https://youtu.be/JADJYtkbVAM?si=-YFHbRappXwkU_4L
    Like
    Love
    Haha
    11
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/rUWWcJcGSZU?si=DNCbQUN6x0nWJotC
    https://youtu.be/rUWWcJcGSZU?si=DNCbQUN6x0nWJotC
    Love
    Like
    11
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 2-11
    CHƯƠNG 36 : PHÂN QUYỀN MÔI TRƯỜNG VỀ ĐỊA PHƯƠNG – TRÁCH NHIỆM CÔNG DÂN

    I. Trung ương không thể gánh mọi cánh rừng
    Trong hàng thập kỷ, câu chuyện bảo vệ môi trường luôn được nhìn nhận là nhiệm vụ "cấp quốc gia", nơi các chính sách từ trung ương được kỳ vọng sẽ giải quyết những vấn đề ở tận thôn xóm, rừng rú, biển khơi. Nhưng sự thật trần trụi là: không một bộ máy trung ương nào – dù tinh vi đến đâu – có thể lắng nghe từng tiếng kêu cứu của suối nguồn, rừng thiêng, bãi rác chợ quê. Không ai biết rõ một khu rừng bằng chính người sống bên cạnh nó. Không ai hiểu một dòng sông bằng cư dân bao đời hứng nước tắm gội, tưới ruộng, giặt giũ từ đó.
    Chính vì vậy, việc phân quyền môi trường về địa phương không chỉ là một chủ trương quản trị hợp lý, mà là tất yếu của thời đại. Môi trường không thể bảo vệ bằng văn bản, bằng lệnh miệng hay hội nghị. Môi trường chỉ có thể được bảo vệ bằng sự đồng lòng của cộng đồng – nơi người dân không chỉ là người bị ảnh hưởng, mà là chủ thể ra quyết định và hành động.

    II. Địa phương hóa quản lý môi sinh – vì ai, bởi ai?
    Câu hỏi cốt lõi đặt ra: "Quản lý môi trường vì ai?" – tất nhiên là vì con người, vì cộng đồng sống trong hệ sinh thái ấy. Vậy thì: "Ai sẽ làm điều đó tốt nhất?" – chính là những người đang sống, đang phụ thuộc vào chính hệ sinh thái ấy.
    Việc chuyển giao quyền lực môi trường cho địa phương không đồng nghĩa với buông lỏng kiểm soát, mà là trao quyền đi kèm trách nhiệm. Từ cấp xã, phường, khu phố đến từng tổ dân cư – phải hình thành các Hội đồng Môi trường Nhân dân, nơi người dân không bị quản lý, mà tự tổ chức để quản lý. Các quyết định về sử dụng đất, khai thác nước, xử lý rác, bảo vệ rừng... phải được quyết định với sự tham gia thực chất của cộng đồng dân cư, không thể áp đặt từ trên xuống.
    Địa phương phải có quyền:
    Lập kế hoạch môi trường phù hợp với đặc thù sinh thái của mình.
    Ban hành các quy định, chế tài xử phạt vi phạm môi trường mang tính địa phương.
    Quản lý ngân sách môi trường tách biệt, có quyền huy động và phân phối nguồn lực.
    Hợp tác ngang hàng với các tổ chức xã hội dân sự, trường học, doanh nghiệp địa phương.
    HNI 2-11 CHƯƠNG 36 : PHÂN QUYỀN MÔI TRƯỜNG VỀ ĐỊA PHƯƠNG – TRÁCH NHIỆM CÔNG DÂN I. Trung ương không thể gánh mọi cánh rừng Trong hàng thập kỷ, câu chuyện bảo vệ môi trường luôn được nhìn nhận là nhiệm vụ "cấp quốc gia", nơi các chính sách từ trung ương được kỳ vọng sẽ giải quyết những vấn đề ở tận thôn xóm, rừng rú, biển khơi. Nhưng sự thật trần trụi là: không một bộ máy trung ương nào – dù tinh vi đến đâu – có thể lắng nghe từng tiếng kêu cứu của suối nguồn, rừng thiêng, bãi rác chợ quê. Không ai biết rõ một khu rừng bằng chính người sống bên cạnh nó. Không ai hiểu một dòng sông bằng cư dân bao đời hứng nước tắm gội, tưới ruộng, giặt giũ từ đó. Chính vì vậy, việc phân quyền môi trường về địa phương không chỉ là một chủ trương quản trị hợp lý, mà là tất yếu của thời đại. Môi trường không thể bảo vệ bằng văn bản, bằng lệnh miệng hay hội nghị. Môi trường chỉ có thể được bảo vệ bằng sự đồng lòng của cộng đồng – nơi người dân không chỉ là người bị ảnh hưởng, mà là chủ thể ra quyết định và hành động. II. Địa phương hóa quản lý môi sinh – vì ai, bởi ai? Câu hỏi cốt lõi đặt ra: "Quản lý môi trường vì ai?" – tất nhiên là vì con người, vì cộng đồng sống trong hệ sinh thái ấy. Vậy thì: "Ai sẽ làm điều đó tốt nhất?" – chính là những người đang sống, đang phụ thuộc vào chính hệ sinh thái ấy. Việc chuyển giao quyền lực môi trường cho địa phương không đồng nghĩa với buông lỏng kiểm soát, mà là trao quyền đi kèm trách nhiệm. Từ cấp xã, phường, khu phố đến từng tổ dân cư – phải hình thành các Hội đồng Môi trường Nhân dân, nơi người dân không bị quản lý, mà tự tổ chức để quản lý. Các quyết định về sử dụng đất, khai thác nước, xử lý rác, bảo vệ rừng... phải được quyết định với sự tham gia thực chất của cộng đồng dân cư, không thể áp đặt từ trên xuống. Địa phương phải có quyền: Lập kế hoạch môi trường phù hợp với đặc thù sinh thái của mình. Ban hành các quy định, chế tài xử phạt vi phạm môi trường mang tính địa phương. Quản lý ngân sách môi trường tách biệt, có quyền huy động và phân phối nguồn lực. Hợp tác ngang hàng với các tổ chức xã hội dân sự, trường học, doanh nghiệp địa phương.
    Love
    Like
    Wow
    13
    1 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/lk8uECap7Pw?si=-TjuOl_XZQWCcMPF
    https://youtu.be/lk8uECap7Pw?si=-TjuOl_XZQWCcMPF
    Love
    Like
    11
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/rST5b8_SNRQ?si=bGORHnhNvRB7c2fu
    https://youtu.be/rST5b8_SNRQ?si=bGORHnhNvRB7c2fu
    Love
    Like
    11
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/yG3b8wIfOWo?si=7nFNufyTHDeF6Jzb
    https://youtu.be/yG3b8wIfOWo?si=7nFNufyTHDeF6Jzb
    Love
    Like
    12
    0 Comments 0 Shares
  • HCOIN 2/11:
    10 ĐIỀU RĂN CỦA ĐẠO TRỜI
    1. Kính Trời – Yêu Người:
    Luôn giữ lòng tôn kính Trời Cao và yêu thương muôn loài, lấy từ bi và công bằng làm nền tảng sống.
    2. Chân Thật & Minh Bạch:
    Mọi lời nói và hành động đều phải trung thực, rõ ràng, không gian dối hay lừa lọc.
    3. Tôn Trọng Tự Do Ý Chí:
    Không áp đặt niềm tin hay hành động lên người khác, tôn trọng sự tự do lựa chọn của mỗi linh hồn.
    4. Bảo Vệ Sinh Mệnh:
    Không sát sinh vô cớ; bảo vệ sự sống và môi trường tự nhiên là trách nhiệm thiêng liêng.
    5. Gieo Nhân Thiện – Gặt Quả Lành:
    Luôn suy nghĩ và hành động hướng thiện, bởi mọi điều gieo ra sẽ quay trở lại.
    6. Khiêm Nhường & Học Hỏi:
    Giữ thái độ khiêm nhường, không ngừng trau dồi trí tuệ và mở rộng tầm nhìn.
    7. Cân Bằng Vật Chất & Tinh Thần:
    Không tham đắm vật chất, cũng không xa rời cuộc sống; duy trì sự hài hòa giữa tâm linh và đời sống thực tế.
    8. Giữ Lời Hứa:
    Một lời đã nói ra phải thực hiện, vì chữ tín chính là cội nguồn của nhân phẩm.
    9. Hợp Nhất – Không Chia Rẽ:
    Luôn hướng đến sự đoàn kết, tránh gây hiềm khích hay phân biệt giữa các cộng đồng và giống loài.
    10. Sống Vì Đại Nghĩa:
    Đặt lợi ích chung của nhân loại và vũ trụ lên trên cái tôi nhỏ bé, sẵn sàng phụng sự vì một thế giới ánh sáng.
    HCOIN 2/11: 10 ĐIỀU RĂN CỦA ĐẠO TRỜI 1. Kính Trời – Yêu Người: Luôn giữ lòng tôn kính Trời Cao và yêu thương muôn loài, lấy từ bi và công bằng làm nền tảng sống. 2. Chân Thật & Minh Bạch: Mọi lời nói và hành động đều phải trung thực, rõ ràng, không gian dối hay lừa lọc. 3. Tôn Trọng Tự Do Ý Chí: Không áp đặt niềm tin hay hành động lên người khác, tôn trọng sự tự do lựa chọn của mỗi linh hồn. 4. Bảo Vệ Sinh Mệnh: Không sát sinh vô cớ; bảo vệ sự sống và môi trường tự nhiên là trách nhiệm thiêng liêng. 5. Gieo Nhân Thiện – Gặt Quả Lành: Luôn suy nghĩ và hành động hướng thiện, bởi mọi điều gieo ra sẽ quay trở lại. 6. Khiêm Nhường & Học Hỏi: Giữ thái độ khiêm nhường, không ngừng trau dồi trí tuệ và mở rộng tầm nhìn. 7. Cân Bằng Vật Chất & Tinh Thần: Không tham đắm vật chất, cũng không xa rời cuộc sống; duy trì sự hài hòa giữa tâm linh và đời sống thực tế. 8. Giữ Lời Hứa: Một lời đã nói ra phải thực hiện, vì chữ tín chính là cội nguồn của nhân phẩm. 9. Hợp Nhất – Không Chia Rẽ: Luôn hướng đến sự đoàn kết, tránh gây hiềm khích hay phân biệt giữa các cộng đồng và giống loài. 10. Sống Vì Đại Nghĩa: Đặt lợi ích chung của nhân loại và vũ trụ lên trên cái tôi nhỏ bé, sẵn sàng phụng sự vì một thế giới ánh sáng.
    Love
    Like
    12
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/P9XpwvKjCJk?si=4RNOAA3FF6WI2VSw
    https://youtu.be/P9XpwvKjCJk?si=4RNOAA3FF6WI2VSw
    Love
    Like
    11
    0 Comments 0 Shares