HNI 1-11:
Bài thơ chương 42
CHÍNH TRỊ TÂM LINH
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)

Khi quyền lực không còn là tranh đoạt,
Mà trở thành dòng chảy của Tình Thương.
Khi lãnh đạo không dựa vào mưu kế,
Mà dựa vào Đạo trong tim mình.
Khi quốc gia không vận hành bằng sợ hãi,
Mà bằng tần số yêu thương và tin cậy.
Mọi chính sách là nhịp thở của nhân tâm,
Mọi quyết định là lời nguyện cho hòa bình.
Chính trị ấy không nằm trong nghị viện,
Mà trong từng hơi thở của người dân.
Không có kẻ thống trị và kẻ bị trị,
Chỉ có những linh hồn cùng tiến hóa.
Mỗi công dân là một ngọn nến sáng,
Thắp lên trong chính mình ngọn lửa từ bi.
Cả đất nước hóa thành thiền định,
Mỗi hành động đều nhuốm sắc an nhiên.
Những nhà lãnh đạo không nói bằng khẩu hiệu,
Họ nói bằng ánh sáng trong mắt.
Một cử chỉ đủ thay ngàn văn bản,
Một im lặng đủ hóa giải bao đau thương.
Quốc gia ấy không cần ranh giới,
Bởi năng lượng yêu thương lan khắp nhân gian.
Không cần quân đội để bảo vệ,
Bởi kẻ thù tan biến trong lòng nhân ái.
Mọi tôn giáo gặp nhau trong im lặng,
Mọi khác biệt tan vào niềm hiệp nhất.
Chính trị trở về với cội nguồn linh hồn,
Nơi Trí Tuệ và Tình Thương hòa làm một.
Và khi nhân loại cùng rung một nhịp,
Trái Đất sẽ hát khúc ca khai minh.
Không còn vua, cũng chẳng còn dân,
Chỉ có Tình Yêu – dẫn đường muôn thế hệ.
Đọc thêm
HNI 1-11: Bài thơ chương 42 CHÍNH TRỊ TÂM LINH (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi quyền lực không còn là tranh đoạt, Mà trở thành dòng chảy của Tình Thương. Khi lãnh đạo không dựa vào mưu kế, Mà dựa vào Đạo trong tim mình. Khi quốc gia không vận hành bằng sợ hãi, Mà bằng tần số yêu thương và tin cậy. Mọi chính sách là nhịp thở của nhân tâm, Mọi quyết định là lời nguyện cho hòa bình. Chính trị ấy không nằm trong nghị viện, Mà trong từng hơi thở của người dân. Không có kẻ thống trị và kẻ bị trị, Chỉ có những linh hồn cùng tiến hóa. Mỗi công dân là một ngọn nến sáng, Thắp lên trong chính mình ngọn lửa từ bi. Cả đất nước hóa thành thiền định, Mỗi hành động đều nhuốm sắc an nhiên. Những nhà lãnh đạo không nói bằng khẩu hiệu, Họ nói bằng ánh sáng trong mắt. Một cử chỉ đủ thay ngàn văn bản, Một im lặng đủ hóa giải bao đau thương. Quốc gia ấy không cần ranh giới, Bởi năng lượng yêu thương lan khắp nhân gian. Không cần quân đội để bảo vệ, Bởi kẻ thù tan biến trong lòng nhân ái. Mọi tôn giáo gặp nhau trong im lặng, Mọi khác biệt tan vào niềm hiệp nhất. Chính trị trở về với cội nguồn linh hồn, Nơi Trí Tuệ và Tình Thương hòa làm một. Và khi nhân loại cùng rung một nhịp, Trái Đất sẽ hát khúc ca khai minh. Không còn vua, cũng chẳng còn dân, Chỉ có Tình Yêu – dẫn đường muôn thế hệ. Đọc thêm
Like
Love
4
0 Bình luận 0 Chia sẽ