HNI 1/11 Bài thơ chương 36:
BÀI THƠ: CHÍNH TRỊ NHÂN BẢN – NƠI MỌI QUYẾT ĐỊNH ĐỀU HƯỚNG THIỆN
Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải


Khi quyền lực soi bằng ánh sáng của tâm,
Không còn bóng tối trong từng nghị quyết.
Mỗi quyết định khởi lên từ điều thiện,
Thì chính trị trở về đúng nghĩa con người.
Không còn cảnh người dân hóa thành công cụ,
Mà là chủ thể của mọi cuộc hành trình.
Tiếng nói dân vang lên như nhịp tim đất nước,
Mỗi lời chân thành cũng hóa luật công minh.
Chính trị nhân bản – không cần những hứa hẹn,
Chỉ cần lòng tin và sự thật được nghe.
Không ai bị bỏ lại trong vòng xoáy lợi ích,
Khi mỗi bước đi đều giữ nghĩa – giữ tình.
Lãnh đạo biết cúi đầu trước nhân dân,
Là đỉnh cao của trí tuệ và nhân cách.
Khi cái tôi hòa tan trong đại ngã,
Quyền lực trở thành phục vụ, không còn là chiếm hữu.
Những nghị trường không vang tiếng tranh hơn,
Mà là bàn tròn của lẽ phải và tình thương.
Mỗi chính sách là một nhành sen hé nở,
Mang hương từ bi phủ khắp nhân gian.
Không cần những khẩu hiệu dán tường,
Chỉ cần hành động vì người, cho người, với người.
Khi đạo đức là la bàn của thể chế,
Công lý sẽ nở hoa trong từng trái tim.
Người lãnh đạo không cần danh hay chức,
Chỉ cần sáng suốt, trung thực, bao dung.
Một nụ cười thay cho ngàn sắc lệnh,
Một ánh nhìn đủ sưởi ấm muôn dân.
Chính trị nhân bản là chính trị của tình thương,
Không chia ranh giới giai tầng hay sắc tộc.
Tất cả cùng đứng dưới ánh mặt trời,
Cùng chung mạch sống – cùng hướng về điều thiện.
Khi quốc gia không còn “trên” và “dưới”,
Mà chỉ có “chúng ta” cùng đồng hành tiến bước.
Đó mới là nền dân chủ đích thực,
Được xây bằng niềm tin, không phải bằng sợ hãi.
Mỗi quyết định – là một hơi thở của dân,
Mỗi chính sách – là dòng chảy của lòng người.
Không có gì vĩ đại hơn sự tử tế,
Khi con người biết sống vì nhau mà lớn.
HNI 1/11 📕 Bài thơ chương 36: BÀI THƠ: CHÍNH TRỊ NHÂN BẢN – NƠI MỌI QUYẾT ĐỊNH ĐỀU HƯỚNG THIỆN Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Khi quyền lực soi bằng ánh sáng của tâm, Không còn bóng tối trong từng nghị quyết. Mỗi quyết định khởi lên từ điều thiện, Thì chính trị trở về đúng nghĩa con người. Không còn cảnh người dân hóa thành công cụ, Mà là chủ thể của mọi cuộc hành trình. Tiếng nói dân vang lên như nhịp tim đất nước, Mỗi lời chân thành cũng hóa luật công minh. Chính trị nhân bản – không cần những hứa hẹn, Chỉ cần lòng tin và sự thật được nghe. Không ai bị bỏ lại trong vòng xoáy lợi ích, Khi mỗi bước đi đều giữ nghĩa – giữ tình. Lãnh đạo biết cúi đầu trước nhân dân, Là đỉnh cao của trí tuệ và nhân cách. Khi cái tôi hòa tan trong đại ngã, Quyền lực trở thành phục vụ, không còn là chiếm hữu. Những nghị trường không vang tiếng tranh hơn, Mà là bàn tròn của lẽ phải và tình thương. Mỗi chính sách là một nhành sen hé nở, Mang hương từ bi phủ khắp nhân gian. Không cần những khẩu hiệu dán tường, Chỉ cần hành động vì người, cho người, với người. Khi đạo đức là la bàn của thể chế, Công lý sẽ nở hoa trong từng trái tim. Người lãnh đạo không cần danh hay chức, Chỉ cần sáng suốt, trung thực, bao dung. Một nụ cười thay cho ngàn sắc lệnh, Một ánh nhìn đủ sưởi ấm muôn dân. Chính trị nhân bản là chính trị của tình thương, Không chia ranh giới giai tầng hay sắc tộc. Tất cả cùng đứng dưới ánh mặt trời, Cùng chung mạch sống – cùng hướng về điều thiện. Khi quốc gia không còn “trên” và “dưới”, Mà chỉ có “chúng ta” cùng đồng hành tiến bước. Đó mới là nền dân chủ đích thực, Được xây bằng niềm tin, không phải bằng sợ hãi. Mỗi quyết định – là một hơi thở của dân, Mỗi chính sách – là dòng chảy của lòng người. Không có gì vĩ đại hơn sự tử tế, Khi con người biết sống vì nhau mà lớn.
Like
Love
7
0 Bình luận 0 Chia sẽ