HNI 15/10

📕 Bài thơ Chương 4: Khi kinh tế nghịch Đạo – tham lam sinh suy thoái

Khi lòng người quên Đạo Trời,

Chỉ lo tích của, dối lời, hại nhau.

Vàng son chất chồng trên máu,

Phúc đức tiêu tan, nghiệp báo theo sau.

Cửa hàng lớn, phố cao tầng,

Mà trong lòng rỗng, chẳng bằng quê xưa.

Khi lợi nhuận che tâm tư,

Nhân nghĩa lụi tàn, thiên cơ đảo ngược.

Người tranh nhau mảnh đất, thước vàng,

Biển cạn sông khô, ruộng hoang nhà trống.

Đạo Trời chẳng phạt ai bằng,

Chỉ khiến tâm loạn, phúc tàn, trí mờ.

Khi thương trường hóa chiến trường,

Người lừa người, bạn thành thù, nghĩa mất.

Đồng tiền chẳng biết thiện tà,

Chỉ người nắm nó mới là kẻ quyết.

Tham lam mở cửa suy tàn,

Càng muốn giàu gấp, càng mang họa nhanh.

Một bữa cơm lắm tranh giành,

Thì muôn dân đói, muôn ngành đổ nghiêng.

Khi nhân gian mất niềm tin,

Thì kinh tế cũng chẳng bền lâu dài.

Tham làm rễ mọc trong đầu,

Cắt sao chẳng hết, khổ đau ngập đời.

Người lấy oán báo ơn Trời,

Lấy lợi đo nghĩa, lấy lời dối nhau.

Cơ đồ dẫu có cao cao,

Sẽ như cát bụi, tan vào hư vô.

Vua xưa biết thuận thiên cơ,

Giữ lòng trong sạch, lo cho dân hiền.

Nay người chỉ đếm bạc tiền,

Quên rằng phúc lộc đến từ Đạo tâm.

Khi lòng thiện hóa tro tàn,

Xã hội đổ nát, nhân gian lạnh lùng.

Tình thân đổi lấy tư dung,

Người như máy sống, không cùng từ bi.

Đạo Trời vốn chẳng cầu kỳ,

Chỉ cần nhân nghĩa giữ vì cộng sinh.

Ai nghịch Trời, dẫu phú vinh,

Cũng mang khổ nghiệp, chẳng bền với năm.

Kinh tế vốn giống dòng sông,

Nếu bị chặn bởi tham lòng, sẽ cạn.

Khi nước đục, cá chẳng còn,

Đời người cũng thế – mất nguồn Đạo tâm.

Từ tham sinh mộng phù vân,

Đua nhau chiếm đoạt, vong thân chẳng biết.

Một đời tích của muôn phần,

Nhưng mất an lạc – còn cần gì hơn?

Đạo Trời chẳng nói bằng lời,

Mà dạy qua quả, gieo rồi gặt sau.

Kẻ gian dẫu hưởng vàng ngọc,

Một ngày lụn bại, chẳng đâu nương mình.

Dân gian mất đạo nhân sinh,

Thì phúc quốc cũng theo hình mà tắt.

Muốn hưng thịnh, phải bắt đầu

Từ trong đạo đức, từ câu thật lòng.

Khi người sống biết yêu thương,

Kinh tế tự hưng, muôn phương phú quý.

Còn nếu lòng vẫn sân si,

Thì bao công cuộc chỉ như bọt bèo.

Trời cao chẳng trách chi nhiều,

Chỉ mong người thế hiểu điều nhân tâm.

Của cải đến – cũng sẽ đi,

Chỉ còn phúc đức, theo khi lìa đời.

Hãy dừng lại giữa cuộc chơi,

Mà soi tâm ý, xem đời hợp Đạo.

Khi nhân nghĩa đã hồi sinh,

Thì kinh tế lại trở mình nở hoa.

Trời ban cơ hội bao la,

Ai thuận Đạo, ấy chính là kẻ khôn.

Còn ai trái lẽ Trời ban,

Dù xây thành quách, chẳng an một ngày.

Kinh tế Đạo chính là đây,

Tâm người sáng mới có ngày phúc sinh.

Còn nghịch Đạo, dẫu tài tinh,

Cũng như ngọn gió – thoảng hình rồi tan.

Hãy nhớ lấy luật Trời ban:

Tham sinh họa, nghĩa sinh an muôn đời.

Kinh tế thuận Đạo là lời

Cho muôn thế hệ xây thời Thịnh An