HNI 19/10
📕 Bài thơ Chương 23: Khi lòng dân ly tán – kinh tế đóng băng và khủng hoảng
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Khi lòng dân chẳng còn tin,
Dòng tiền hóa đá giữa miền gió đau.
Phố phường lặng tiếng tiêu câu,
Chợ xưa tàn lửa, nỗi sầu giăng giăng.
Người lo giữ túi riêng mình,
Quên đi nghĩa sống, nghĩa tình cộng sinh.
Nước sông cạn giữa bình minh,
Đất khô, ruộng nứt, gió rình mùa tang.
Khi dân sợ hãi, hoang mang,
Tiền như băng giá phủ ngang phúc lành.
Lòng tham đắp núi chẳng thành,
Chỉ còn vực thẳm, hồn quanh tối mù.
Kẻ giàu xây ảo vọng thu,
Người nghèo trông ngóng mùa xuân chẳng về.
Công nhân thất nghiệp lê thê,
Thương nhân bỏ phố, nhà quê rã rời.
Ngân hàng khép cửa, tắt lời,
Lãi vay đè nặng, khóc cười cùng nhau.
Công trường trơ gạch phai màu,
Đồng tiền rỉ sét – máu màu dân gian.
Khi trên dối, dưới chẳng bàn,
Niềm tin tan rã, phúc tàn chẳng lâu.
Nhà vua mất nghĩa nhiệm cầu,
Quốc gia nghiêng ngả, khổ sầu giăng giăng.
Bởi lòng dân chính là năng,
Là dòng huyết mạch, nuôi bằng niềm tin.
Một khi đức cạn, tâm nghìn,
Thì bao vàng bạc cũng chìm biển sâu.
Kinh tế chẳng tự vững đâu,
Nếu không Đạo sáng – nghĩa bầu dân sinh.
Chỉ khi lòng hợp chí minh,
Dòng tiền mới ấm, hóa thành phúc ân.
Cho nên bài học nghìn lần,
Dân tan – nước yếu, dân gần – nước an.
Giữ cho tâm đạo vững vàng,
Là xây nền phúc, cứu toàn muôn sinh.