HNI 23/10:
📕 Bài thơ chương 3
Quyền Lực Và Trách Nhiệm – Hai Mặt Của Cùng Một Đạo
Quyền lực là ngọn lửa, soi sáng hay thiêu rụi?
Tùy bàn tay người giữ, là thánh nhân hay quỷ dữ?
Một khi có quyền mà quên đi đạo,
Thì chính mình sẽ bị thiêu trong ngọn lửa do mình nhóm lên.
Trách nhiệm là bóng, luôn đi cùng ánh sáng,
Quyền lực rực rỡ bao nhiêu, bóng ấy càng dài bấy nhiêu.
Người chỉ thấy vinh quang mà quên nghĩa vụ,
Thì Đạo đã rời đi, chỉ còn lại chiếc ngai rỗng không.
Đạo Trời không cấm con người nắm quyền,
Nhưng răn rằng: “Hãy biết vì ai mà cầm giữ.”
Quyền sinh ra để phục vụ nhân dân,
Trách nhiệm sinh ra để giữ lòng mình không lạc.
Có quyền mà không gánh, quyền ấy vô nghĩa,
Có gánh mà không quyền, trách ấy vô năng.
Chỉ khi quyền và trách hòa làm một thể,
Người lãnh đạo mới thật sự thuận theo Đạo Trời.
Quyền là con dao hai lưỡi – sáng cho công lý,
Nhưng chỉ một nghiêng lệch, sẽ rạch nát lòng dân.
Trách nhiệm là sợi dây vô hình,
Giữ cho quyền lực không rơi vào vực tối.
Người cầm quyền biết sợ, mới giữ được thiên tâm,
Kẻ cầm quyền ngạo mạn, sớm rời thiên vị.
Trời chẳng phạt bằng sấm sét hay gươm đao,
Mà phạt bằng sự cô độc của kẻ mất lòng dân.
Trách nhiệm không là gánh nặng,
Mà là thước đo của lương tâm khi có quyền.
Người biết sợ chính mình, mới xứng đáng được tin,
Người quên sợ Trời, sẽ mất tất cả.
Khi quyền lực tìm đến để thử lòng người,
Chính trách nhiệm là phép thử của linh hồn.
Khi trách nhiệm dẫn đường cho quyền lực,
Thì Đạo hiện ra – sáng như bình minh.
Đạo không ở ngai vàng,
Đạo ở trong từng hành động nhỏ.
Khi người cầm quyền cúi đầu vì dân,
Chính là lúc Trời nâng họ lên.
Quyền lực và trách nhiệm – hai mặt của cùng một Đạo,
Tách nhau ra, Đạo vỡ tan thành hỗn loạn.
Hợp lại, Đạo trở nên tròn đầy như mặt trăng,
Soi chiếu lòng người, và dẫn dắt nhân gian.