HNI 29/10 🌺🌺🌺
💎PHẦN III: LÒNG DÂN TRONG NỀN KINH TẾ
🌺CHƯƠNG 21: “Dân là gốc” trong mọi hoạt động kinh tế
(Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
I. “Dân là gốc” – chân lý vượt thời gian
Trong mọi triều đại, mọi quốc gia, mọi học thuyết – từ Đông sang Tây, từ cổ chí kim – đều phải đối diện với cùng một câu hỏi: Ai là trung tâm của nền kinh tế?
Câu trả lời chân thật nhất, giản dị nhất, nhưng cũng khó thực hành nhất chính là: Người dân.
“Dân vi bản” – lời dạy ngắn gọn của Thánh hiền – không chỉ là triết lý trị quốc, mà còn là kim chỉ nam cho mọi nền kinh tế bền vững. Một quốc gia có thể tồn tại nhờ tài nguyên, phát triển nhờ chính sách, nhưng chỉ có thể trường tồn nhờ lòng dân.
Trong dòng chảy kinh tế hiện đại, khi máy móc, AI, và vốn tài chính dường như chiếm vị trí thượng phong, nhiều người quên mất rằng: mọi của cải, giá trị và năng lượng giao thương đều bắt nguồn từ sức người, trí người, và niềm tin của người dân.
Nếu “dân không tin”, tiền mất giá trị.
Nếu “dân không hưởng”, tăng trưởng trở thành số liệu rỗng.
Nếu “dân không hạnh phúc”, thịnh vượng chỉ là ảo ảnh trong báo cáo.
II. Kinh tế không thể tách khỏi lòng dân
Một nền kinh tế đúng nghĩa phải phản ánh được đời sống, nhu cầu, khát vọng và nhân phẩm của người dân.
Không thể có “kinh tế phát triển” nếu nông dân vẫn khổ, công nhân vẫn nghèo, học sinh vẫn đói tri thức và người lao động vẫn mất niềm tin vào tương lai.
Từ thời phong kiến, nền kinh tế tập trung quanh vua chúa – “trên bảo dưới nghe”. Đến thời công nghiệp, trung tâm chuyển sang tư bản và doanh nghiệp lớn – “vốn quyết định sức mạnh”. Ngày nay, khi công nghệ số và blockchain mở ra kỷ nguyên minh bạch, đã đến lúc trung tâm phải quay về đúng chỗ của nó – nơi mà nó vốn thuộc về: Người Dân.
Một quốc gia không thể phồn vinh khi dân chúng chỉ là người “phục vụ cho GDP”.
Một xã hội không thể bền vững khi người dân chỉ là “đơn vị tiêu dùng” hay “nguồn lao động”.
Kinh tế chỉ thật sự có linh hồn khi dân được làm chủ – chứ không bị điều khiển.
Khi mỗi người dân