HNI 8-11

**CHƯƠNG 39: BIẾT ƠN – CÁNH CỬA MỞ MỌI CHIỀU NĂNG LƯỢNG**

 

Có những người đi rất xa để tìm kiếm phép màu.

Họ học đủ triết lý, tham gia đủ khóa học, theo đuổi đủ con đường tâm linh khác nhau.

Nhưng rồi, khi quay lại, họ nhận ra:

Phép màu vẫn luôn ở đây – nằm trong hai chữ giản dị: BIẾT ƠN.

 

Biết ơn không phải là câu nói xã giao, cũng không phải là thái độ tích cực bề mặt.

Biết ơn là trạng thái năng lượng cao nhất mà linh hồn có thể đạt đến khi còn mang thân xác con người.

Khi biết ơn, trái tim mở.

Khi trái tim mở, dòng năng lượng vũ trụ chảy vào.

Khi năng lượng chảy vào – thực tại thay đổi.

 

Biết ơn không chỉ dành cho điều tốt đẹp

 

Ai cũng dễ biết ơn khi mọi thứ thuận lợi.

Khi được yêu thương.

Khi được giúp đỡ.

Khi đạt thành công.

 

Nhưng linh hồn trưởng thành biết ơn cả những điều từng làm họ tổn thương.

Vì nó giúp họ mạnh mẽ hơn, tỉnh thức hơn, sáng suốt hơn.

Những người dạy ta bài học đau nhất, thật ra lại là “giáo viên vũ trụ” mang hình dáng con người.

Nếu không có họ, ta vẫn ở mức tâm thức cũ.

Nếu không có va đập, linh hồn không tiến hóa.

 

Biết ơn mở ra cánh cửa thay đổi tần số

 

Vũ trụ không phản hồi lời nói.

Vũ trụ phản hồi tần số.

 

Một người nói “Cảm ơn” nhưng trong lòng đầy oán trách – thực tại không đổi.

Một người không nói ra nhưng trong tim thật sự mềm lại – năng lượng chuyển động liền.

 

Biết ơn là công nghệ lượng tử của cảm xúc:

Chỉ cần chuyển từ oán giận → biết ơn,

Từ “vì sao chuyện xấu xảy ra với tôi?” → “chuyện này muốn dạy tôi điều gì?”

Thực tại lập tức đổi hướng.

 

Cánh cửa mở không phải vì cuộc đời tử tế hơn,

Mà vì tần số của ta tương hợp với những điều tốt hơn.

 

Biết ơn biến linh hồn thành nam châm ánh sáng

 

Người biết ơn có một điều thú vị:

Càng biết ơn – càng được cho thêm.

Không phải vì họ may mắn,

Mà vì họ phù hợp với năng lượng của nhận và cho.

 

Biết ơn là giao thức kết nối giữa con người và Vũ trụ.

Mỗi lần biết ơn là mỗi lần ta gửi tín hiệu:

“Con đã sẵn sàng nhận thêm.”

 

Vũ trụ nghe và mở kho.

 

Biết ơn chính mình

 

Ta thường biết ơn người khác,

Nhưng quên biết ơn chính bản thân:

 

– Biết ơn chính mình đã không bỏ cuộc

– Biết ơn trái tim vẫn yêu sau tổn thương

– Biết ơn linh hồn đã chịu lớn lên

– Biết ơn những ngày mệt mỏi nhưng vẫn tiếp tục bước

 

Khi ta biết ơn chính mình,

Ta chấp nhận hành trình của mình mà không tự trách, không so sánh, không phán xét.

Đó là lúc ta thật sự chữa lành.

 

Biết ơn là dừng lại và nhìn thấy

 

Cuộc đời này không thiếu phép màu,

Nó chỉ thiếu người nhận ra.

 

– Lá cây vẫn nở, dù chẳng ai khen

– Ánh sáng mặt trời vẫn đến, dù chẳng ai trả ơn

– Trái tim vẫn đập, dù ta từng đau khổ

– Hơi thở vẫn đến, dù ta từng muốn bỏ cuộc

 

Khi tâm trí biết ơn, mọi thứ trở nên đáng giá.

Khi linh hồn biết ơn, cuộc sống trở nên thiêng liêng.

 

Biết ơn là cánh cửa mở mọi chiều năng lượng

Bởi khi biết ơn, ta không còn sợ mất mát,

Không còn bám víu,

Không còn giành giật.

Ta trở nên an toàn trong chính mình,

Và chính sự an toàn đó tạo ra phép màu.