HNI 9/11
📕Bài thơ chương 12
KHI VĂN HÓA PHỤC VỤ QUYỀN LỰC THAY VÌ PHỤC VỤ DÂN
Khi văn hóa quỳ gối trước ngai vàng,
Lời chân thật bị bóp nghẹt giữa triều đình giả dối.
Nhà thơ thôi hát vì lòng dân thống khổ,
Chỉ còn ngợi ca kẻ ngồi trên quyền lực.
Từng câu chữ không còn linh hồn,
Mỗi bản nhạc vang lên tiếng mị dân mê muội.
Khi lễ nhạc chỉ còn là màn diễn,
Đạo đức thành tấm áo khoác che mưu.
Ngòi bút không soi sáng mà che đậy,
Văn chương không cứu người mà phụng kẻ thống trị.
Giáo dục dạy phục tùng hơn giác ngộ,
Tôn giáo biến mình thành công cụ của quyền uy.
Khi quyền lực chiếm lấy ngôi Thiên,
Văn hóa trở nên nô lệ cho bóng tối.
Những nhà trí thức khom lưng làm kẻ hầu,
Những người chân thật bị đày nơi góc tối.
Bia đá khắc công danh, không khắc nhân tâm,
Đền đài nguy nga, mà lòng dân đổ nát.
Khi vua chúa tự phong mình làm Thánh,
Thì Đạo Trời đã bị lăng mạ trong cung.
Dân không còn được nghe tiếng của chính mình,
Vì truyền thông đã hóa thành vũ khí.
Lễ hội bị mua bán như một cuộc phô trương,
Văn hóa thành món hàng trong bàn tay chính trị.
Khi lời ca tụng thay cho sự thật,
Cái đẹp bị bóp méo thành khẩu hiệu trống rỗng.
Nhà hiền triết im lặng giữa cơn lũ lời nịnh,
Chỉ gió thở dài trên mái chùa cô tịch.
Văn hóa sinh ra để soi sáng nhân tâm,
Nhưng đã bị bẻ gãy khi phục tùng quyền thế.
Khi dân là gốc mà gốc bị chặt đi,
Cành lá quyền lực chỉ còn là ảo ảnh.
Một dân tộc sẽ diệt không vì nghèo khổ,
Mà vì mất tiếng nói của lòng chân thật.
Khi văn hóa quên dân, Đạo bị lãng quên,
Thì quốc hồn chỉ còn vang vọng trong tro tàn.