HNI 11/11

📕 Bài thơ chương 14

VĂN HÓA NHƯ NĂNG LƯỢNG ĐẠO LÝ TÁI SINH QUỐC GIA

Văn hóa không chỉ là câu hát,

Mà là mạch năng lượng của linh hồn dân tộc.

Khi đạo lý soi đường cho nhân tâm,

Thì đất nước trỗi dậy như mùa xuân bất tận.

Không phải sắt thép làm nên quốc lực,

Mà là đức tin trong lòng người sống thuận Thiên.

Không phải cung điện tạo nên vương triều,

Mà là lương tri làm nền cho vận mệnh.

Đạo lý – chính là nhựa sống của non sông,

Văn hóa – chính là dòng sông chảy trong huyết mạch.

Khi hai nguồn ấy hòa làm một,

Một quốc gia được tái sinh từ chính tâm mình.

Người đánh mất Đạo, đất nước hóa sa mù,

Người tìm lại Văn, xã tắc rạng hồng quang.

Từ tro tàn có thể mọc mầm Đạo nghĩa,

Từ đổ nát vẫn trổ bông nhân tâm.

Văn hóa không nằm trong viện bảo tàng,

Mà sống trong lời ăn, tiếng nói, ánh mắt.

Không nằm nơi sách vở ngọc vàng,

Mà ẩn trong cách ta đối xử với nhau.

Khi đạo lý soi sáng từng hành động nhỏ,

Cả dân tộc bừng lên khí chất Thánh hiền.

Không cần giáo điều, chỉ cần lòng nhân ái,

Không cần phép màu, chỉ cần biết thương nhau.

Một quốc gia có thể nghèo vật chất,

Nhưng không thể nghèo Đạo trong tim.

Một dân tộc có thể gục ngã trong chiến bại,

Nhưng sẽ phục sinh khi còn giữ chữ Nhân.

Từ trong cơn mê, chỉ Văn mới tỉnh,

Từ trong tăm tối, chỉ Đạo mới soi.

Khi người học cách sống thuận Thiên,

Thì quốc gia học cách sinh ra lần nữa.

Văn hóa là năng lượng vô hình,

Không đo được bằng vàng, nhưng giữ được vận nước.

Đạo lý là từ trường nâng đỡ mọi triều đại,

Không thấy bằng mắt, nhưng cảm bằng tâm.

Tái sinh không đến từ quyền lực,

Mà đến từ sự hồi sinh của lương tri.

Một quốc gia được dựng lại từ lòng người,

Khi mỗi trái tim hóa thành đuốc sáng.

Hãy khơi lại mạch nguồn thiêng đã ngủ,

Đánh thức đạo lý trong từng sinh linh.

Vì chỉ khi văn hóa trở về với Đạo,

Thì quốc gia mới thật sự phục sinh.