HNI 11/11
📕 Bài thơ Chương 20:
Lời nói mang năng lượng – khi ngôn từ thuận Đạo
Lời nói khởi từ tâm, lan ra như gió,
Một câu làn sóng có thể nâng hay dìm.
Nếu thuận Đạo, lời hóa ánh sáng,
Nếu nghịch tâm, lời thành lưỡi kiếm chìm.
Ngôn từ chẳng chỉ là âm thanh trống rỗng,
Mà là năng lượng khởi từ linh hồn.
Một lời lành, vạn tâm an tịnh,
Một lời ác, muôn kiếp luân cồn.
Trời ban cho người khả năng ngôn ngữ,
Để gieo thương yêu, không phải tổn thương.
Khi nói thuận Đạo, lòng như nước lặng,
Mỗi chữ buông ra hóa cánh sen hương.
Người trí biết lắng nghe trước khi nói,
Biết giữ tâm tĩnh giữa sóng lời.
Vì hiểu rằng một âm thanh nhỏ,
Cũng có thể khiến thế giới đổi dời.
Ngôn từ là phép mầu của Đạo,
Khi khởi từ bi, lời nói hóa hoa.
Nụ cười hiền hơn ngàn câu giáo huấn,
Một lời cảm ơn mở cả sơn hà.
Đừng buông lời trong cơn giận dữ,
Vì lửa tâm đốt cháy cả niềm tin.
Hãy nói ra bằng khí lành thuận Thiên,
Để mỗi câu là một nhịp bình yên.
Người thuận Đạo dùng lời như dùng nước,
Tưới mát tâm can, chẳng khiến ai khô.
Lời nhân ái đi xa hơn vạn bước,
Không cần gươm mà lòng người tự độ.
Ngôn từ là sứ giả của tấm lòng,
Là tiếng Đạo vang trong nhân thế.
Khi nói bằng tâm trong như suối,
Thì nghe như tiếng Trời trong gió nhẹ.
Một dân tộc biết trọng lời chân thật,
Là dân tộc giữ Đạo trong tim.
Ngôn từ thuận Thiên – quốc gia hưng thịnh,
Ngôn từ nghịch Đạo – lòng người tối đen.
Hãy luyện nói như luyện tâm đạo,
Để lời ra là ánh sáng từ bi.
Mỗi tiếng nói gieo hạt thiện trong đời,
Đó chính là công phu của người thuận Đạo.