HNI 13/11

📕 bài thơ Chương 21: Văn chương và thi ca – gương soi linh hồn quốc gia

(Thơ của Henry Lê – Lê Đình Hải)

Văn chương nảy mộng từ hồn nước,

Từ giọt mồ hôi mẹ gánh trên vai.

Từ tiếng ru hòa cùng gió nội,

Từ trống đồng vọng mãi đất khai.

Ngòi bút hóa thành gươm và cánh,

Viết lên trời vận mệnh giang san.

Một chữ nghĩa, một đời lặng thẳm,

Mà sáng soi tâm thức muôn ngàn.

Thi ca – nhịp thở của linh khí,

Của nhân dân cất tiếng từ tim.

Khi đất khóc, thơ thành lời nguyện,

Khi trời vui, thơ hóa cánh chim.

Mỗi vần điệu là hồn sông núi,

Mỗi câu thơ là mạch sống dân.

Qua nghìn năm, lời ca vẫn cháy,

Giữ linh hồn không hóa tro tàn.

Nhà văn như người gieo hạt sáng,

Nhà thơ như kẻ chở sương mai.

Họ viết bằng máu mình âm thầm,

Để dân tộc có niềm tin mãi.

Văn chương chẳng chỉ là lời chữ,

Mà là Đạo thắp lửa trong lòng.

Khi chữ thuận Trời, người thuận Đạo,

Nước hưng long, nhân nghĩa trường tồn.

Hỡi thi sĩ – người gìn giữ hồn sông,

Nghe tiếng Trời vang giữa phím tơ đồng.

Hãy viết nữa – bằng yêu thương vô tận,

Để dân tộc rạng sáng giữa muôn trùng.