HNI 13/11

📕 Bài thơ Chương 22

Âm nhạc – tần số rung động kết nối Trời và Người

(Thơ của Henry Lê – Lê Đình Hải)

Khi tiếng đầu tiên vang giữa hư không,

Trời mở nhạc – khai sinh muôn thế giới.

Một âm thanh nhẹ như hơi thở,

Mà rung động đến tận cõi vô biên.

Từ nhịp tim mà thành điệu sống,

Từ hơi gió mà hóa khúc du dương.

Nhạc là linh hồn Trời gửi xuống,

Để con người nhớ gốc cội yêu thương.

Âm vang ấy chẳng chỉ để nghe,

Mà để cảm – để tan trong vũ trụ.

Mỗi cung bậc là một tầng khí giới,

Mở cánh cửa tâm linh của loài người.

Khi đàn cất, sóng tâm hồn chuyển,

Như trăng soi mặt nước lung linh.

Khi sáo thổi, gió hòa cùng Đạo,

Người và Trời chẳng cách một khung hình.

Tiếng trống đất vang như nhịp mạch,

Tiếng tiêu trời như giọt sáng lung linh.

Mỗi âm thanh là sợi dây kết nối,

Cho nhân gian tìm lại chính mình.

Người nghệ sĩ – kẻ nghe được Trời,

Chuyển rung động thành lời ca thánh.

Họ không hát bằng môi – mà bằng Đạo,

Không đàn bằng tay – mà bằng lòng.

Âm nhạc chính là ngôn ngữ thiêng,

Không biên giới, chẳng cần thông dịch.

Chỉ cần mở tim, nghe nhịp vĩnh hằng,

Ta sẽ thấy mình là một với Trời.