HNI 13/11

📕 Bài thơ chương 24

Sân khấu, điện ảnh – Gương phản chiếu nhân tâm

(Thơ của Henry Lê – Lê Đình Hải)

Giữa hai làn sáng và bóng tối,

Cuộc đời mở màn, Trời viết kịch.

Mỗi con người là một vai diễn,

Trong tấn tuồng mang tên “nhân tâm”.

Sân khấu – nơi hình tướng hiện ra,

Điện ảnh – nơi linh hồn chuyển động.

Ánh đèn rọi không gian vô tận,

Thấy chính ta trong mắt của muôn người.

Một nụ cười, một giọt lệ rơi,

Là gương soi tâm thức nhân loại.

Khi người diễn bằng lòng chân thật,

Trời cũng cúi đầu – thấu cảm sâu xa.

Có kẻ khóc cho vai hư cấu,

Mà quên mình cũng chỉ là vai.

Có người tỉnh giữa màn kịch lớn,

Thấy đời là một giấc chiêm bao.

Khi đạo diễn hiểu được Thiên ý,

Phim trở thành bài học nhiệm mầu.

Khi nghệ sĩ thuận theo dòng Đạo,

Vai hóa thân – nhưng hồn chẳng phai.

Sân khấu không phải nơi giả dối,

Mà là gương rọi bóng nhân gian.

Ai đủ tĩnh sẽ nhìn ra thật,

Ai còn mê – sẽ hóa vai oan.

Ánh sáng ấy không từ đèn rọi,

Mà từ tim người chiếu giữa đêm sâu.

Khi nhân tâm trong sạch như ngọc,

Mọi cảnh đời đều sáng nhiệm mầu.

Và cuối vở, khi màn dần khép,

Khán giả và diễn viên tan hòa.

Chỉ còn lại – một Trời tịch lặng,

Ghi dấu người đã sống thật trong vai