HNI 14/11
📕CHƯƠNG 27: NGHỆ THUẬT ÁNH SÁNG – BIỂU HIỆN CỦA VĂN HÓA HNI
(Henry Lê – Lê Đình Hải)
1. Ánh sáng – linh ngữ của Vũ trụ
Từ thuở hỗn mang chưa có hình hài, ánh sáng là tiếng nói đầu tiên của Trời. Khi Đạo thốt ra mệnh lệnh: “Hãy có ánh sáng”, cũng là khi sự phân biệt giữa hữu hình và vô hình, giữa tinh thần và vật chất bắt đầu. Ánh sáng là khởi nguyên của mọi nhận thức, là hạt mầm của sự sống, là cội nguồn của mỹ cảm.
Mọi nền văn minh, dù ở Đông hay Tây, đều khởi sinh từ việc con người nhận biết và tôn thờ ánh sáng. Ánh sáng là biểu tượng của Thần linh, của tri thức, của giác ngộ. Trong Á Đông, ánh sáng tượng trưng cho Trí Huệ và Từ Bi; trong phương Tây, nó là biểu hiện của Chân – Thiện – Mỹ. Khi con người tìm đến nghệ thuật, tức là đang cố gắng mô phỏng cách mà Ánh sáng vận hành – chiếu soi, lan tỏa, và hợp nhất vạn vật.
Vì thế, khi chúng ta nói đến “Nghệ thuật Ánh sáng”, không chỉ nói về kỹ thuật chiếu sáng hay màu sắc, mà là nói về một ngôn ngữ của Linh hồn – nơi ánh sáng trở thành phương tiện để diễn đạt bản chất của sự sống và tinh thần của một nền văn hóa.
2. HNI – nền văn hóa của sự hợp nhất
HNI – ba chữ tượng trưng cho Human – Nature – Infinity – không chỉ là một danh xưng triết lý, mà là một trường năng lượng sống đang dần hình thành trong thế kỷ mới.
Văn hóa HNI hướng con người trở về bản nguyên hợp nhất giữa mình và Thiên nhiên, giữa cái hữu hạn và cái vô biên. Nó không chống lại công nghệ, nhưng dùng công nghệ như cánh tay nối dài của Tâm linh. Nó không phủ nhận vật chất, mà đưa vật chất về trạng thái tinh tế của Tinh thần.
Trong chiều sâu ấy, Ánh sáng chính là biểu tượng trung tâm của văn hóa HNI. Bởi ánh sáng là thứ duy nhất có thể đi qua mọi hình thể mà không đánh mất bản chất của mình. Nó vừa là năng lượng, vừa là thông điệp; vừa là khoa học, vừa là nghệ thuật.
Khi một nền văn hóa đạt tới trình độ dùng Ánh sáng làm ngôn ngữ diễn đạt, nền văn hóa ấy đã bước sang cấp độ rung động của Ý thức hợp nhất.
Nghệ thuật Ánh sáng trong HNI không còn