HNI 21/11
📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 18 : TƯƠNG TÁC NĂNG LƯỢNG GIỮA NGƯỜI VÀ VŨ TRỤ
Trong hơi thở đầu ngày, vũ trụ khẽ chạm vào ta,
Như làn gió mỏng mang theo mật mã của ánh sáng.
Con người không đứng ngoài bản giao hưởng vô tận,
Mà là một nốt nhạc nhỏ rung theo điệu vũ trụ bao la.
Năng lượng đi qua từng đường kinh vô hình,
Lan tỏa như suối nguồn thức tỉnh bên trong cơ thể.
Khi tâm an, tần số ta hòa cùng nhịp của trời đất,
Như mặt hồ phẳng lặng phản chiếu cả bầu trời sao.
Vũ trụ gửi tín hiệu qua từng dòng khí lưu,
Qua ánh nắng, tiếng mưa, và dòng chảy của mùa màng.
Mỗi sự kiện xảy ra đều là một thông điệp nhẹ nhàng,
Nhắc ta điều chỉnh rung động để bước đúng quỹ đạo của mình.
Người và vũ trụ trao nhau năng lượng hai chiều,
Không phải bằng lời, mà bằng những rung ngân sâu lắng.
Một suy nghĩ thiện lành lan xa hơn những gì ta tưởng,
Như vòng tròn trên nước mở rộng vô hạn khi viên sỏi chạm xuống.
Có lúc ta tưởng chừng lạc lõng giữa biển đời,
Nhưng thật ra ta đang đứng trong mạng lưới ánh sáng tinh tế.
Hễ ta đổi tâm, trường năng lượng đổi hình,
Và dòng đời cũng uốn theo hướng ta đang vọng đến.
Chữa lành không chỉ là hành động hướng vào bên trong,
Mà là sự hòa tần số với sự bao dung của bầu trời.
Khi trái tim mở rộng, năng lượng vũ trụ chảy vào như dòng suối,
Xóa sạch những mảnh vỡ cũ và làm nở đóa hoa lặng yên trong hồn.
Ta không chỉ là kẻ quan sát vũ trụ,
Mà là người đồng kiến tạo từng giây phút sống.
Trong tương tác vô hình ấy, ta nhận ra một chân lý dịu dàng:
Vũ trụ không ở ngoài ta—
Vũ trụ đang thở cùng ta,
Và ta là nhịp đập nhỏ bé nhưng vĩnh hằng trong cơ thể của trời đất.