HNI 21-11

Bài Thơ Chương 2 “Trường Tồn”:

Hơi thở của một cộng đồng

Không nằm ở tiếng nói

Mà nằm trong sự lặng im

Khi giá trị vẫn được giữ nguyên.

Trường tồn không phải sống lâu

Mà là biết sống đúng

Như cây đứng giữa thời gian

Gió đổi mà rễ vẫn yên.

Một tổ chức mạnh

Không cần ai dẫn dắt mãi

Chỉ cần con đường đúng

Để người đến tự soi mình.

Khi quyền lực biết dừng

Sự minh bạch sẽ nói thay lời

Khi cái tôi biết lùi

Cái chung sẽ bước tới.

Trường tồn không ép buộc

Mà là sự tự nguyện sâu xa

Như nước tìm về biển

Không cần ai chỉ lối.

Người giữ lửa hôm nay

Không phải người giữ lửa mãi

Nhưng ngọn lửa thì còn

Khi tay người trao sang tay khác.

Tổ chức như dòng sông

Mỗi đời một dòng nước

Nhưng hướng chảy không đổi

Vì nguồn đã được định từ đầu.

Muốn trường tồn

Hãy học cách nhìn rộng

Muốn bền lâu

Hãy học cách buông nhẹ.

Mọi cộng đồng đều lớn

Nhưng không phải cộng đồng nào cũng sâu

Và chỉ nơi sâu thẳm

Mới giữ được bão giông.

Trường tồn là bước chậm

Nhưng chạm đến ngàn đời

Là đi không vội

Mà đến không sai.