👉🏻ĐỀ 1: HÃY NÊU TÁC DỤNG CỦA MÈ ĐEN

Mè đen (vừng đen) là một loại thực phẩm quen thuộc trong đời sống người Việt, được xem như “thần dược” tự nhiên nhờ giá trị dinh dưỡng dồi dào. Việc bổ sung mè đen trong chế độ ăn hằng ngày mang lại nhiều lợi ích nổi bật:

1. Bổ máu, đẹp da và làm chậm quá trình lão hóa

Mè đen chứa lượng lớn vitamin E, omega-3, omega-6 và các chất chống oxy hóa mạnh mẽ, giúp nuôi dưỡng làn da, giảm nếp nhăn, kích thích sản sinh collagen, đồng thời hỗ trợ cơ thể ngăn ngừa lão hóa.

2. Tốt cho hệ tim mạch

Các axit béo lành mạnh cùng lignan và phytosterol trong mè đen giúp giảm cholesterol xấu, cải thiện tuần hoàn máu và bảo vệ tim mạch.

3. Hỗ trợ tiêu hóa và nhuận tràng

Mè đen giàu chất xơ, giúp cải thiện chức năng đường ruột, phòng ngừa táo bón và hỗ trợ hệ tiêu hóa hoạt động hiệu quả.

4. Tăng cường xương khớp

Mè đen cung cấp canxi, magie, đồng và phốt pho — những dưỡng chất thiết yếu giúp xương chắc khỏe, hạn chế loãng xương, đau nhức xương khớp, đặc biệt hữu ích cho người lớn tuổi.

5. Hỗ trợ tốt cho tóc và gan thận

Theo Đông y, mè đen có công dụng bổ can thận, làm đen tóc, giảm rụng tóc, cải thiện tình trạng bạc sớm và giúp cơ thể tăng cường sinh khí.

6. Cung cấp năng lượng và dinh dưỡng dồi dào

Với hàm lượng protein, vitamin và khoáng chất cao, mè đen là nguồn năng lượng lành mạnh, giúp cơ thể khỏe mạnh và tăng sức bền.

👉🏻ĐỀ 2: CẢM NHẬN VỀ CHƯƠNG 41 – “HỆ THỐNG KẾ THỪA LÃNH ĐẠO NHÂN VĂN”

SÁCH TRẮNG: DOANH NHÂN LÊ ĐÌNH HẢI — NGƯỜI KIẾN TẠO NỀN KINH TẾ NHÂN VĂN THẾ KỶ 21

Chương 41 đem đến một góc nhìn sâu sắc về việc xây dựng một thế hệ lãnh đạo mới, không chỉ giỏi chuyên môn mà còn vững vàng đạo đức và thấm nhuần tinh thần nhân văn. Điều làm tôi ấn tượng nhất chính là tầm nhìn xuyên suốt của tác giả: một hệ thống kế thừa phải đặt con người vào trung tâm, từ đó lan tỏa giá trị tốt đẹp đến cộng đồng và xã hội.

Nội dung chương viết về cách hình thành một cơ chế để thế hệ lãnh đạo tương lai được rèn luyện, trưởng thành và tiếp tục phụng sự. Đây không chỉ là quá trình truyền giao tri thức, mà còn là truyền lửa – truyền tinh thần phụng sự, liêm chính, trách nhiệm và tình yêu thương.

Tác giả khẳng định rằng một nền kinh tế nhân văn muốn phát triển bền vững phải có nền tảng lãnh đạo nhân văn đi đầu. Đó là những con người đủ Tâm – Tầm – Tài, biết xây dựng đội ngũ bằng sự thấu hiểu, biết hướng dẫn và nâng đỡ người khác bằng lòng thiện lành.

Điểm đặc biệt của chương là sự nhấn mạnh vào triết lý “lãnh đạo không phải là người đứng trên, mà là người nâng người khác đứng lên”. Quan điểm này vừa hiện đại, vừa mang tính nhân bản sâu sắc. Nó cho thấy nguyện vọng của tác giả: tạo ra một hệ sinh thái mà mỗi cá nhân đều có cơ hội trở thành phiên bản tốt hơn, được dẫn dắt bằng ánh sáng tri thức và lòng nhân ái.

Kết thúc chương 41, người đọc có thể cảm nhận rõ ràng một hệ thống kế thừa lãnh đạo nhân văn không chỉ là chiến lược, mà còn là di sản tư tưởng, một hành trình bồi đắp lớp lãnh đạo mới để họ tiếp tục mang giá trị tử tế, phụng sự và phát triển cho cộng đồng, đất nước và thế