HNI 30/11

🌺CHƯƠNG 3 : HÀNH TRÌNH KHAI MỞ TÂM THỨC QUA TÔN GIÁO

 

Nếu tôn giáo là con đường, thì tâm thức chính là người lữ khách đang bước đi trên con đường ấy để trở về với cội nguồn sáng. Khi nhìn lại lịch sử nhân loại, ta sẽ thấy rằng mọi bước tiến lớn của văn minh đều khởi nguồn từ một sự chuyển động bên trong: một cánh cửa tâm thức được mở ra, một nhận thức mới được thắp sáng, một tiếng gọi thiêng liêng vang lên trong lòng mỗi con người. Hành trình khai mở tâm thức không bắt đầu từ những triết lý cao siêu, cũng không chờ đợi sự hoàn hảo, mà khởi sinh ngay trong lòng những câu hỏi đơn sơ: “Ta là ai?”, “Vì sao ta có mặt ở đây?”, “Điều gì là chân thật nhất?”

Và tôn giáo, theo cách tự nhiên nhất, đã trở thành người bạn đồng hành – người chỉ lối, người thắp đuốc, người giữ gìn lửa sáng trong từng thời đại. Khi tâm thức con người còn non trẻ, tôn giáo giúp con người biết cúi đầu trước những quy luật lớn hơn mình. Khi tâm thức trưởng thành, tôn giáo đưa con người vào hành trình hiểu sâu hơn về bản chất của cái tôi, về tình yêu vô điều kiện, về sự hợp nhất giữa cá nhân và toàn thể. Và khi tâm thức đạt đến một ngưỡng mới, tôn giáo không còn là những giáo điều bên ngoài, mà trở thành hơi thở của từng phút giây sống – sự tĩnh lặng, sáng suốt và tự chủ từ bên trong.

Như vậy, hành trình khai mở tâm thức qua tôn giáo không phải là một tiến trình tách biệt, mà là dòng chảy liên tục trong suốt đời người. Ở mỗi giai đoạn, tôn giáo mang đến một chiếc chìa khóa – và khi ta dùng đúng chìa khóa, một cánh cửa nội tâm được mở ra.

 

1. Giai đoạn đầu tiên: Tôn giáo như ánh sáng định hướng cho tâm thức sơ khai

Tâm thức sơ khai của con người – cả trong lịch sử và trong mỗi cá nhân – giống như một mảnh đất còn hoang sơ. Nó chứa đầy tiềm năng, nhưng cũng đầy bản năng: sợ hãi, hoài nghi, bất an, khát khao được bảo vệ. Chính trong giai đoạn này, tôn giáo xuất hiện như một lực lượng thiết lập trật tự.

Con người nhìn lên bầu trời rộng để tìm ý nghĩa, và tôn giáo trở thành tiếng nói của Trời – đưa con người ra khỏi bóng tối của hỗn mang, khỏi cơn sợ hãi trước thiên nhiên, khỏi những xung đột nội tâm mà họ chưa biết gọi tên.