HNI 1/12
📕Bài thơ chương 5
TỪ GIÁO ĐIỀU ĐẾN TRẢI NGHIỆM TÂM LINH CHÂN THẬT
Có những điều ta từng đọc thuộc lòng,
Như chiếc áo mặc hoài mà không thấy ấm.
Giáo điều đứng im qua bao thế hệ,
Nhưng lòng người đâu phải đá mà câm.
Rồi một ngày gió khẽ lay im lặng,
Một tia sáng rơi đúng điểm mù xưa.
Ta bỗng thấy chân lý không nằm trong chữ,
Mà ở nhịp tim mình khi thương yêu vừa thở.
Tâm linh thật chẳng ẩn trong lời dạy cứng,
Không khóa mình trong khuôn phép của ai.
Nó mở ra khi ta dám sống thật,
Dám lắng nghe nỗi khát sáng trong tim dài.
Mỗi trải nghiệm là một trang kinh mới,
Viết bằng hơi thở, bằng nước mắt, nụ cười.
Ta đi qua chính mình như qua cánh cửa,
Thấy một vùng trời rộng chẳng thể đo bằng lời.
Và lúc ấy, giáo điều hóa mây khói,
Chỉ còn lại ánh sáng tự nội tâm.
Chân thật nở ra như hoa sau bão tố,
Nhẹ mà sâu – và dùng cả đời để thẩm thấu âm thầm.