HNI 1/12
📕Bài thơ chương 7
LÝ TƯỞNG PHỤNG SỰ TRONG MỌI TÔN GIÁO
Phụng sự là dòng sông âm thầm chảy,
Đi qua muôn đạo lý, qua mọi niềm tin.
Người cho đi chẳng chờ lời đáp lại,
Chỉ mong đời bớt lạnh bởi chút tình bình yên.
Dẫu khác nhau lời kinh và nghi thức,
Trái tim người lại chung một hướng trong ngần.
Đó là ước nguyện làm điều thiện nhỏ,
Gieo an lành cho trái đất bớt thăng trầm.
Phụng sự không là điều cao xa vời vợi,
Chỉ là cách ta sống đẹp mỗi ngày qua.
Một ánh mắt thương, một bàn tay đỡ,
Một nụ cười trao — cũng hóa phép nhiệm mầu ta chưa nhận ra.
Ai phụng sự bước chân đều nhẹ,
Vì mang theo sức mạnh của bao yêu thương.
Họ đi giữa đời như ngọn đuốc,
Thắp sáng niềm tin trên từng đoạn đường.
Lý tưởng ấy vượt ngoài tên của đạo,
Vượt mọi biên giới của ý niệm phân chia.
Khi ta sống vì người, không vì mình nhỏ hẹp,
Chính là lúc tâm linh nở rộ giữa lòng kia.