HNI 1/12
📕 Bài thơ chương 10
TÔN GIÁO VÀ NGHỆ THUẬT TU DƯỠNG NHÂN CÁCH
Tôn giáo như dòng suối lặng lẽ,
Rửa hồn người qua từng bước chậm rãi.
Nghệ thuật tu dưỡng không hoa mỹ bên ngoài,
Mà là trái tim trong sáng, nhẫn nhịn và khoan thai.
Mỗi lời kinh, mỗi bài học cũ,
Là nét cọ vẽ nên bức tranh nội tâm.
Từng niềm thương, từng nhẫn nhịn nhỏ,
Lại gọt dũa hồn ta thành dáng đẹp thầm.
Nhân cách nở ra như hoa sớm mai,
Trong tĩnh lặng, trong bao dung mà trưởng thành.
Ai học được điệu nhạc của đạo sống,
Sẽ thấy đời nhẹ, lòng rộng, nỗi buồn phai dần.
Tôn giáo dạy ta cách nhìn và thở,
Nghệ thuật dạy cách gieo và gặt yêu thương.
Khi hòa cả hai trong từng nhịp sống,
Nhân cách trở thành ánh sáng giữa đời thường.