HNI 4/11 

📕Bài thơ: “Chương 11

Dòng Minh Triết Chảy Qua Ngàn Năm”

Xưa – gió thổi qua rừng già,

Lời thầy cổ ngữ ngân xa cuối trời.

Những điều giản dị con người

Tưởng như bé nhỏ… mà đời hóa sâu.

Từ trang kinh cũ, mái đầu,

Từ câu chuyện cổ gom màu nắng xưa.

Minh triết chẳng phải mộng mơ,

Là hạt chân lý giữa bờ nhân sinh.

Qua ngàn năm, ánh bình minh

Vẫn soi tôn giáo, vẫn tình Đạo trao.

Dù hình tướng đã đổi màu,

Cội nguồn sáng vẫn dâng trào trong tâm.

Người nay giữa những khó khăn,

Giữa muôn tiếng gọi phân vân đời thường,

Tìm về minh triết vấn vương—

Để nghe trái đất lên đường thở yên.

Minh triết cổ chẳng nằm riêng

Trong lời khấn nguyện, trong miền lễ nghi;

Nó là sự thật dịu kỳ

Khi ta biết sống tử tế từng ngày.

Khi tâm người bỗng sáng thay,

Chậm nghe hơi thở, nhẹ lay vô thường,

Thấy trong từng phút bình thường

Là kho tàng trí tuệ của người xưa.

Tôn giáo giữa nhịp sống thừa

Cần thêm minh triết để vừa trái tim:

Cho yêu thương bớt lặng im,

Cho lòng thức tỉnh giữa nghìn lối đi.

Ngàn năm – bài học khắc ghi:

Hiểu mình, hiểu đời, hiểu vì sống chung.

Minh triết cổ tựa dòng sông

Chảy vào hiện tại, nhuộm hồng nhân gian.

Và ai bước giữa thế gian

Nếu mang trí tuệ, nhẹ nhàng như mây—

Sẽ nghe tiếng gió xưa đầy

Dẫn đường về lại gốc này… ánh quang.