HNI 4/12

📕bài thơ chương 18

TRƯỜNG NĂNG LƯỢNG CỘNG HƯỞNG

Có những dòng năng lượng vô hình mà ta chẳng thấy,

Nhưng vẫn chảy giữa cộng đồng như mạch suối ngầm bền bỉ.

Một ánh mắt thiện lương cũng đủ làm lòng người ấm lại,

Một nụ cười chân thành có thể đổi sắc cả ngày mưa.

Khi con người cùng chung nhịp yêu thương,

Trường năng lượng cộng hưởng tựa mặt trời lan tỏa.

Từ mỗi ý niệm đẹp, mỗi hành động nhỏ,

Sức mạnh tập thể bỗng hóa thành nguồn sáng diệu kỳ.

Một người thắp lên – mười người sáng theo;

Mười người sáng – cả vạn người sẽ rực rỡ.

Đó là phép màu không đến từ huyền bí,

Mà từ trái tim người biết hướng về nhau.

Cộng đồng ấy, khi đồng rung tần số,

Sẽ nâng bước từng cá nhân vượt khó.

Sẽ biến nỗi đau thành bài học dịu dàng,

Biến thử thách thành động lực để đứng lên mạnh mẽ.

Trường năng lượng của chúng ta –

Không phải của riêng ai, mà được dệt bằng triệu nhịp tim hòa điệu.

Nó sống trong cách ta giúp nhau khi hoạn nạn,

Trong tiếng cười vang giữa những người xa lạ hóa thân quen.

Khi cộng đồng cùng hướng về điều thiện,

Cả bầu trời như sáng hơn một chút.

Mỗi người trở thành một vì sao biết tỏa,

Cùng nhau tạo nên bầu ngân hà của lòng nhân ái.

Hãy gìn giữ trường năng lượng ấy –

Như giữ lửa trong đêm dài, như giữ mạch nguồn cho đất.

Vì khi tâm người cộng hưởng với tâm người,

Cả dân tộc sẽ bước vào một kỷ nguyên đầy ánh sáng.