HNI 6/12: chương 29:
📕 BÀI THƠ – NGỌN NGUỒN ĐẠO ĐỨC TỪ MUÔN NẺO NIỀM TIN
Từ mái chùa nghiêng bóng bên triền núi,
Đến thánh đường vang tiếng hát bình an,
Từ đền miếu cổ kính giữa phố phường,
Đến giáo đường rực sáng trong chiều gió…
Mỗi tôn giáo là một dòng suối thiện lành
chảy vào biển lớn đạo đức của cộng đồng.
Lời dạy xưa, qua bao đời vẫn mới,
Dạy người sống ngay thẳng – biết thương – biết nhường.
Những bài kinh không chỉ dành cho nghi lễ,
Mà để gieo trong từng người hạt giống của điều lành.
Khi trẻ thơ học bài đầu tiên về lòng tốt,
Khi người lớn soi mình trong gương đạo đức,
Khi cộng đồng biết sống vì nhau hơn một bước,
Là lúc các tôn giáo đã âm thầm nuôi dưỡng nhân tâm.
Tôn giáo không áp đặt, không buộc ràng,
Mà dẫn đường bằng sự hiền hòa của ánh sáng.
Mỗi lời răn là một ngọn nến soi lối,
Giúp con người tránh những nẻo tối của tham – sân – si.
Và khi lòng người được nuôi bằng lẽ phải,
Bằng lòng nhân, sự thành thật, và bao dung,
Thì xã hội tự nhiên bớt những cơn sóng dữ,
Nhiều hơn những nhịp cầu nối rộng giữa người với người.
Đạo đức cộng đồng không đến từ những điều cao xa,
Mà từ việc mỗi ngày biết sống thiện một chút.
Cứ thế, từ gia đình đến thôn xóm,
Từ phố chợ đến cả một quốc gia,
Đều được gìn giữ và lớn lên
nhờ những giá trị mà tôn giáo lặng lẽ trao tặng.
Và cuối cùng,
một dân tộc mạnh không chỉ mạnh bởi kinh tế hay thành tựu,
mà bởi lòng người biết hướng về điều đẹp lành.
Đó chính là di sản bền vững của các tôn giáo –
Ngọn đèn thắp sáng đạo đức cộng đồng qua muôn thế hệ.