HNI 7/12
📕 Bài thơ chương 2:
HAI NẺO – MỘT NGUỒN SÁNG
Đạo như gió, tôn giáo như dòng sông,
Hai lối nhỏ cùng xuôi về biển rộng.
Người đi trước, kẻ đi sau, từng bước chậm hay vội nóng,
Cũng tìm về một cõi sáng an yên.
Có con đường trải thảm tím bình nguyên,
Có lối nhỏ quanh co qua sỏi đá.
Nhưng trái tim – khi chân thành gìn giữ lửa,
Thì mọi nỗi cách chia đều hóa nhịp cầu hiền hòa.
Đạo là gốc – như ánh mặt trời không biên giới,
Tôn giáo là muôn sắc nắng, muôn dạng hình tinh khôi.
Khác ngôn từ, khác nghi lễ, khác dòng đời,
Nhưng cùng chỉ một hướng – dẫn ta vào suối nguồn chân thật.
Người tìm Đạo trong lặng im, người tìm trong lời kinh bật,
Kẻ quỳ bên thánh đường, người ngồi giữa rừng sâu.
Tưởng như xa, mà chẳng cách nhau đâu,
Chỉ một hơi thở thôi – là thấy ánh sáng thầm le lói.
Và cuối cùng, khi tâm bình an mở lối,
Ta nhận ra mọi con đường chẳng tách rời nhau:
Đạo – là vô hạn trong tim,
Tôn giáo – là hình tướng giúp ta hiểu điều vô hạn ấy.
Hai nẻo đường, một điểm đến –
Một vầng sáng chờ người trở lại
Trong tĩnh lặng nhiệm màu. NẺO – MỘT NGUỒN SÁNG
Đạo như gió, tôn giáo như dòng sông,
Hai lối nhỏ cùng xuôi về biển rộng.
Người đi trước, kẻ đi sau, từng bước chậm hay vội nóng,
Cũng tìm về một cõi sáng an yên.
Có con đường trải thảm tím bình nguyên,
Có lối nhỏ quanh co qua sỏi đá.
Nhưng trái tim – khi chân thành gìn giữ lửa,
Thì mọi nỗi cách chia đều hóa nhịp cầu hiền hòa.
Đạo là gốc – như ánh mặt trời không biên giới,
Tôn giáo là muôn sắc nắng, muôn dạng hình tinh khôi.
Khác ngôn từ, khác nghi lễ, khác dòng đời,
Nhưng cùng chỉ một hướng – dẫn ta vào suối nguồn chân thật.
Người tìm Đạo trong lặng im, người tìm trong lời kinh bật,
Kẻ quỳ bên thánh đường, người ngồi giữa rừng sâu.
Tưởng như xa, mà chẳng cách nhau đâu,
Chỉ một hơi thở thôi – là thấy ánh sáng thầm le lói.
Và cuối cùng, khi tâm bình an mở lối,
Ta nhận ra mọi con đường chẳng tách rời nhau:
Đạo – là vô hạn trong tim,
Tôn giáo – là hình tướng giúp ta hiểu điều vô hạn ấy.
Hai nẻo đường, một điểm đến –
Một vầng sáng chờ người trở lại
Trong tĩnh lặng nhiệm màu.