HNI 7-12 

📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 12 :

"CÂY CÂÙ GIỮA NHỮNG TÂM HỒN"

Có những con đường rất xa,

Nhưng chỉ một nhịp thở là chạm đến nhau.

Có những giáo lý nhiệm màu

Không để dựng tường—chỉ để mở lòng.

Tôn giáo không phải chiến đồng,

Không nơi phân định đúng–sai tuyệt phần.

Mỗi truyền thống tựa vành trăng

Phản chiếu ánh sáng muôn phần như nhau.

Khi người biết siết tay nhau,

Mọi tiếng khấn nguyện hóa câu ân tình.

Trở về một nhịp tâm linh—

Nơi mọi tấm lòng đều bình an chung.

Một lời cầu, một ánh dung,

Một niềm tin nhỏ cũng vùng sáng lên.

Chúng ta chẳng khác gì mênh

Khi cùng hướng đến chân – thiện – từ hòa.

Bao nhiêu khổ lụy phong ba

Sẽ tan rất nhẹ khi ta hiểu người;

Tôn giáo – chẳng phải phân rời,

Là cây cầu nối muôn đời trái tim.

Dẫu cho biển rộng lặng im,

Hay khi sóng dậy niềm riêng mỗi người,

Ánh thiêng vẫn gọi ta cười—

Vượt qua ngộ nhận, nối lời yêu thương.

Khi con người biết cảm thông,

Mọi nẻo Đạo sẽ chung dòng nhiệm sâu.

Tôn giáo – chẳng để tranh nhau,

Mà để cùng thắp vì sao giữa đời.

Và khi trái tim loài người

Giao hòa nhịp sáng, không rời xa nhau—

Ta nghe thế giới nhiệm mầu

Đang được hàn lại… từ màu từ tâm.