HNI 7/12

BÀI THƠ CHƯƠNG 19 :

NGÔN NGỮ LÀ LINH KHÍ CỦA DÂN TỘC 

Ngôn ngữ là hơi thở của linh hồn dân tộc,

Từ tiếng mẹ ru đến lời thề non sông.

Từng thanh điệu chứa trọn tâm linh Việt,

Từng con chữ chở đạo lý cha ông.

Tiếng nói ấy không chỉ để truyền tin,

Mà là sợi dây nối lòng người với Trời.

Một câu “thưa”, một lời “dạ”,

Cũng đủ làm nhân cách nở hoa tươi.

Từ ca dao, tục ngữ giản đơn,

Mà kết tinh bao đời trí tuệ.

Từ câu thơ Nguyễn Du, tiếng đàn Nguyễn Trãi,

Đã làm sáng linh khí nước non này.

Ngôn ngữ Việt – như suối trong rừng cổ,

Mỗi âm vang là nhịp thở của dân.

Trải nghìn năm vẫn mềm như lụa,

Nhưng kiên cường như đá giữa dòng trần.

Giữ tiếng nói là giữ hồn dân tộc,

Đánh mất đi là mất nửa linh căn.

Bao kẻ mạnh từng muốn đồng hóa,

Nhưng tiếng Việt vẫn sống giữa nhân gian.

Ngôn ngữ ấy có hồn, có nhạc,

Có trăng sao trong giọng nói quê nhà.

Nghe một tiếng “à ơi” bên giấc ngủ,

Là nghe cội nguồn vọng giữa bao la.

Từ tiếng ru đến lời học trong sách,

Từ câu chào đến tiếng gọi nhau thương.

Ngôn ngữ ấy kết nối mọi thế hệ,

Làm cầu nối giữa hiện tại và thiên đường.

Hãy nói, hãy viết bằng tâm sáng,

Vì mỗi lời là một nhịp linh hồn.

Ngôn ngữ đẹp – lòng người thêm đẹp,

Tiếng Việt trong – đất nước sẽ trường tồn.

Ngôn ngữ là khí thiêng trong huyết mạch,

Là hồn nhiên mà cũng nhiệm mầu.

Khi dân biết trân quý tiếng nói của mình,

Thì nước mạnh, Đạo còn, Trời chẳng giấu.