HNI 7-12 

📕 Bài thơ Chương 32: 

Những Công Trình Tôn Giáo Gắn Với Lịch Sử Dân Tộc

Trên dải đất ngàn năm hun đúc khí,

Đứng bóng thời gian những mái tự uy nghi.

Chùa cổ thắp hồn thiêng qua thế kỷ,

Tháp nghìn năm còn vọng tiếng kinh tri.

Mỗi phiến đá, mỗi hàng gạch trầm mặc,

Mang dấu người xưa giữ nước dựng non.

Mái điện đỏ như hồn thiêng đất Việt,

Nối quá khứ vào từng nhịp cháy son.

Đình làng nhỏ — nơi dân thề son sắt,

Cầu bình an qua bão tố chiến chinh.

Miếu giữa núi — trông trời cao đất rộng,

Giữ niềm tin cho trọn đạo nghĩa mình.

Có công trình vươn lên từ máu lửa,

Giữa khói binh vẫn giữ ánh đèn thiêng.

Có thánh tích vượt qua đời giông gió,

Hóa biểu tượng của một giống nòi kiên.

Ta đứng đó, giữa chiều xưa vọng lại,

Thấy cha ông từng gửi gắm tâm hồn.

Tín ngưỡng cũ đâu chỉ là thờ phụng,

Mà là lời thệ nguyện với nước non.

Những công trình, như trang thơ dựng sử,

Như lời nguyền gìn giữ cõi sơn hà.

Dẫu năm tháng phai vôi mòn gỗ mục,

Tinh thần Việt — còn mãi với trăng sao.