HNI 9-12

 **BÀI THƠ CHƯƠNG 44: “NHỮNG NGƯỜI GIỮ NHỊP CHUYỂN ĐỘNG CỦA HNI”**

Dự án bắt đầu từ một ý nghĩ nhỏ,

Nhưng để ý nghĩ ấy hóa thành kết quả,

Cần bàn tay của những con người đứng sau ánh đèn,

những người không cần được gọi tên nhưng lại là mạch sống của cả con thuyền khi ra khơi giữa sóng xa.

Họ là những người giữ nhịp,

Không đi đầu nhưng cũng chẳng bao giờ đứng sau cùng.

Họ đứng ở giữa,

Nối khớp từng bánh răng,

để hệ thống vận hành êm như hơi thở sáng trong một buổi sớm mùa xuân nhẹ nhàng và bao dung.

Một yêu cầu được đưa ra,

Như hòn đá rơi xuống mặt hồ đang lặng.

Họ nhìn vòng sóng lan ra,

và quyết định hướng nào cần nâng, hướng nào cần hãm,

để mặt nước vẫn phẳng phiu, phản chiếu đúng bầu trời trong xanh mà cộng đồng đang theo đuổi ngày đêm rộn ràng.

Không phải dự án nào cũng suôn sẻ,

Có những ngày mây mù, có những lúc gió bấc.

Nhưng họ vẫn có mặt,

Không oán than, không ồn ào,

như chiếc trục xoay âm thầm giúp cả cỗ máy lớn đứng vững qua va đập và những va vấp bất ngờ bật ngược.

Họ nghe được điều người khác không nói,

Thấy được điều người khác không nhìn,

Cảm được điểm gãy trước khi nó nứt,

và chạm vào đúng thời điểm

để sự việc không đổ vỡ mà hóa thành cơ hội nâng cao tần số nội tâm của mọi người trong khoảnh khắc giản dị linh thiêng.

Một dự án thành hay bại

không nằm hết ở người thực thi,

mà nằm ở người biết điều phối dòng chảy.

Họ là dòng nước mềm,

nhưng đẩy được cả con thuyền lớn,

vì nước biết len vào mọi khe hở để tạo nên sự liền mạch như hơi thở thật nhẹ và thật dài.

Nguồn lực không bao giờ đủ,

Nhưng với họ,

nguồn lực được dùng đúng —

luôn đủ.

Bởi họ hiểu rằng sức mạnh không đến từ nhiều,

sức mạnh đến từ đúng — đúng người, đúng lúc, đúng việc, đúng tần số mở ra vô số điều mới.

Họ không chạy theo thành tích,

Họ chạy theo sự trọn vẹn.

Một dự án chưa hoàn hảo,

họ chưa dừng lại.

Một con người chưa được nâng lên,

họ vẫn còn việc phải làm trong tấm lòng an nhiên và trong sáng.

Người điều phối giống như người giữ lửa,

không để lửa bùng lên quá mạnh,