HNI 10/12
📕Bài thơ chương 42: SỰ TỈNH THỨC DẪN CON NGƯỜI—VƯỢT KHỎI GIỚI HẠN TÔN GIÁO
Có một khoảnh khắc rất khẽ,
Khi tâm người sáng lên như chạm luồng bình minh đầu tiên.
Ta bỗng thấy con đường mình đi bấy lâu
Chỉ là một lối nhỏ giữa vô vàn nẻo sáng.
Tỉnh thức — không phủ nhận tôn giáo,
Nhưng soi thấu lớp áo mà thời gian khoác lên chân lý.
Ta nhận ra Thiêng liêng chưa từng ở xa xôi,
Nó ở ngay trong hơi thở, trong nụ cười, trong đôi mắt biết thương.
Khi trí tuệ mở ra như búp sen hé nở,
Ta bước nhẹ qua ranh giới cũ kỹ của giáo điều.
Không còn sợ hãi, không còn chia cách,
Chỉ còn một trái tim biết chạm tới sự hợp nhất của vạn loài.
Tôn giáo là thềm cửa,
Nhưng tỉnh thức là cánh trời rộng mở vô biên.
Ai tìm được ánh sáng trong chính mình
Sẽ vượt lên trên mọi tên gọi, mọi chia rẽ, mọi hình thức.
Và khi ấy,
Con người không bỏ đạo — chỉ trở về Đạo,
Không lìa tôn giáo — chỉ vượt khỏi những giới hạn của nó.
Tự do như dòng suối về nguồn,
Thanh thản như mây trắng trôi trong trời không vướng bụi.