HNI 14/12

📕 Bài thơ CHƯƠNG 18

KHI TÔN GIÁO TÁCH KHỎI BẢN CHẤT

– NGUY CƠ MÊ TÍN HÓA

Khi niềm tin rời xa trí tuệ,

Thì sợ hãi lên ngôi làm chủ đường đi.

Con người cầu xin thay vì chuyển hóa,

Mua phước lành bằng lễ vật mê ly.

Thần thánh bị kéo xuống làm công cụ,

Phán số – đo mệnh – hứa hẹn đổi đời.

Trong khi cội nguồn tôn giáo nhắc nhở:

Hãy tự soi mình, đừng trốn trách nhiệm nơi Trời.

Mê tín nở ra khi người ta khổ,

Nhưng không được dẫn về tự do bên trong.

Nghi lễ mất đi vai trò tỉnh thức,

Chỉ còn hình thức nuôi dưỡng vô minh.

Khi đạo bị dùng để gieo sợ hãi,

Để kiểm soát lòng người bằng lời linh thiêng,

Thì tôn giáo đã rời xa bản chất,

Không còn là ánh sáng – chỉ là bóng đêm.

Hãy trả tôn giáo về đúng vị trí ban đầu:

Là con đường giúp người tỉnh – sáng – lành.

Nơi không ai bán ơn hay cứu rỗi,

Mà mỗi người tự bước ra khỏi mê mờ của chính mình.