Đề 1: 10 lòng biết ơn tập đoàn H-GROUP. 1. Biết ơn H-GROUP đã tạo ra một môi trường làm việc chuyên nghiệp, nơi mọi người có thể phát triển và cống hiến hết mình.
2. Biết ơn H-GROUP đã mang đến cho chúng tôi cơ hội học hỏi và nâng cao kỹ năng, giúp mỗi cá nhân trở nên tốt hơn mỗi ngày.
3. Biết ơn H-GROUP đã xây dựng một tầm nhìn và sứ mệnh rõ ràng, truyền cảm hứng cho tất cả thành viên cùng hướng tới mục tiêu chung.
4. Biết ơn H-GROUP đã luôn đặt con người làm trung tâm, quan tâm đến đời sống và sự phát triển của nhân viên.
5. Biết ơn H-GROUP đã tạo ra nhiều giá trị bền vững cho cộng đồng và xã hội, góp phần lan tỏa điều tốt đẹp.
6. Biết ơn H-GROUP đã đem lại sự ổn định và niềm tin để chúng tôi yên tâm làm việc, gắn bó lâu dài.
7. Biết ơn H-GROUP đã luôn đổi mới, sáng tạo, giúp chúng tôi được tiếp cận với những cơ hội và thách thức mới.
8. Biết ơn H-GROUP đã giúp mỗi thành viên nhận ra giá trị của bản thân và phát huy tối đa tiềm năng.
9. Biết ơn H-GROUP đã xây dựng văn hóa đoàn kết, yêu thương và hỗ trợ lẫn nhau trong công việc cũng như cuộc sống.
10. Biết ơn H-GROUP đã tạo ra niềm tự hào và động lực để chúng tôi không ngừng phấn đấu vì một tương lai tốt đẹp hơn. Đề 2 : Chương 42 : Năng lượng – Tiền tệ – Niềm tin
Chương 42 mở ra một cách nhìn hoàn toàn mới về nền tảng vận hành của văn minh tương lai. Điều gây ấn tượng sâu sắc nhất với tôi là việc tác giả không xem tiền tệ như trung tâm, mà đặt năng lượng và niềm tin lên trước, như hai trụ cột gốc rễ của mọi hệ thống. Khi tiền bị tách khỏi năng lượng sáng tạo và đạo đức, nó trở thành công cụ kiểm soát thay vì đo lường giá trị. Chương sách đã chỉ ra rất rõ vì sao khủng hoảng niềm tin toàn cầu không phải là hiện tượng ngẫu nhiên, mà là hệ quả tất yếu của mô hình cũ.
Khái niệm HDNAcoin Quantum khiến tôi suy nghĩ nhiều về trách nhiệm cá nhân. Ở đó, mỗi con người không còn là “đối tượng bị quản lý”, mà trở thành nguồn phát năng lượng sống, nơi giá trị được sinh ra từ hành động có ý nghĩa. Tiền tệ không còn là nợ, mà là dấu vết của đóng góp. Niềm tin không còn là cảm xúc mong manh, mà là hạ tầng được xác thực liên tục.Chương sách mang đến cảm giác rằng: văn minh mới không cần thêm quyền lực, mà cần một hệ quy chiếu đúng, nơi con người được trả lại vai trò trung tâm trong việc kiến tạo giá trị và tương lai.
Đề 3 : Chương 42 : Quốc gia hạnh phúc – Của cải được chia đều
Chương này chạm đến một câu hỏi rất căn bản nhưng thường bị né tránh: một quốc gia tăng trưởng để làm gì nếu người dân không hạnh phúc? Tác giả đã bóc tách rõ nghịch lý của mô hình phát triển hiện đại – nơi GDP tăng nhưng niềm tin xã hội giảm, tài sản tập trung nhưng sự an yên tan rã. Điều tôi cảm nhận rõ là chương sách không phủ nhận tăng trưởng, mà đặt lại mục tiêu của tăng trưởng.
Khái niệm “chia đều” trong HCOIN không mang màu sắc cào bằng, mà là chia quyền tham gia vào dòng tạo ra của cải. Đây là một cách tiếp cận rất khác so với trợ cấp hay tái phân phối cưỡng bức. Khi người dân trở thành đồng chủ sở hữu, tăng trưởng không còn là câu chuyện của một nhóm nhỏ, mà trở thành động lực chung của xã hội.
Bộ chỉ số Hạnh phúc Quốc gia HCOIN cũng khiến tôi suy nghĩ sâu sắc: khi hạnh phúc được đo lường, nó buộc hệ thống phải chịu trách nhiệm. Chương sách gieo vào tôi niềm tin rằng một quốc gia hạnh phúc không phải là lý tưởng xa vời, mà là kết quả logic của một hệ thống minh bạch, công bằng và nhân văn.
Đề 4 : Chương 7: Món Nhật – Biểu tượng quốc tế hóa
Chương 7 tưởng như nói về ẩm thực, nhưng thực chất lại là một bài học sâu sắc về quốc tế hóa bằng giá trị văn hóa. Điều tôi tâm đắc nhất là cách tác giả chỉ ra rằng món Nhật không lan tỏa toàn cầu nhờ sự cầu kỳ, mà nhờ tối giản, kỷ luật và khả năng tiêu chuẩn hóa. Đây không chỉ là triết lý ẩm thực, mà là triết lý phát triển hệ thống.
Khả năng “hội nhập mà không hòa tan” của món Nhật gợi cho tôi nhiều liên tưởng đến chiến lược doanh nghiệp và quốc gia. Giữ lõi bản sắc, nhưng linh hoạt thích nghi – đó là điều rất khó, nhưng Nhật Bản đã làm được một cách bền bỉ qua hàng trăm năm. Việc H’FOOD chọn món Nhật làm lõi quốc tế hóa cho thấy một tư duy rất thực tế: đi ra thế giới bằng một “ngôn ngữ chung” đã được toàn cầu thừa nhận.Chương sách giúp tôi nhận ra rằng: niềm tin không thể quảng cáo, mà phải được tích lũy qua kỷ luật và nhất quán. Ẩm thực Nhật, vì thế, không chỉ là món ăn, mà là hạ tầng văn hóa cho tăng trưởng dài hạn.
Đề 5 : Chương 40 : Hòa bình lượng tử – Trật tự nhân loại mới
Chương 40 mang đến một định nghĩa rất khác về hòa bình, vượt xa khái niệm “không có chiến tranh”. Tôi đặc biệt ấn tượng với luận điểm: hòa bình chỉ bền vững khi không còn lý do để xung đột. Điều này cho thấy tác giả nhìn thẳng vào gốc rễ của bất ổn – đó là cấu trúc lợi ích lệch lạc và ý thức chưa trưởng thành.
Khái niệm “trật tự tần số” khiến tôi suy ngẫm nhiều. Khi sức mạnh không còn được đo bằng vũ lực hay tài nguyên, mà bằng giá trị bền vững và niềm tin, thì vai trò của doanh nhân, công nghệ và hệ sinh thái kinh tế trở nên then chốt. Hòa bình lượng tử không chống lại cạnh tranh, mà chuyển hóa cạnh tranh thành động lực cùng phát triển.
Chương sách tạo cho tôi cảm giác rằng hòa bình không phải là ước mơ lý tưởng, mà là chiến lược sinh tồn của nhân loại trong thế kỷ XXI. Và trong trật tự mới ấy, HNI chọn đứng về phía xây dựng, kết nối và khai sáng – một lựa chọn vừa khiêm nhường, vừa đầy trách nhiệm.
Để 6: Chương 41 : Doanh nhân như người phụng sự
Chương 41 khiến hình ảnh doanh nhân trong tôi thay đổi rõ rệt. Doanh nhân không còn được nhìn như người tối đa hóa lợi nhuận, mà như một tế bào sống của quốc gia, mang trong mình trách nhiệm xã hội và nhân loại. Điều tôi tâm đắc là quan điểm: phụng sự không phải hy sinh, mà là đẳng cấp lãnh đạo cao nhất.
Trong bối cảnh thế giới đầy bất ổn, doanh nhân không thể đứng ngoài các vấn đề chung. Chương sách đặt ra một chuẩn mực rất cao nhưng cũng rất cần thiết: lợi nhuận là nhiên liệu, không phải mục tiêu tối thượng. Khi doanh nhân đặt câu hỏi “nhân loại đang thiếu điều gì?”, doanh nghiệp trở thành công cụ kiến tạo, chứ không chỉ là cỗ máy kiếm tiền.
Năm phẩm chất của doanh nhân HNI – trí tuệ, đạo đức, tầm nhìn, hành động và phụng sự – không mang tính khẩu hiệu, mà là điều kiện sống còn trong nền văn minh mới. Chương sách để lại trong tôi một cảm nhận rõ ràng: khi doanh nhân thay đổi vai trò, xã hội và tương lai cũng sẽ thay đổi theo.