HNI 21/12

📕 Bài thơ Chương 7. Sống theo chuẩn mực xã hội, quên mất bản thể

 

Ta lớn lên trong những khuôn mẫu dựng sẵn

Phải thế này mới gọi là đúng, là hay

Phải sống sao cho vừa mắt người đời

Còn bản thể thì dần lui vào im lặng.

Ta học cách so mình với thước đo chung

Thành công, danh xưng, ánh nhìn ngưỡng mộ

Mỗi lần được khen là một lần xa mình

Mỗi lần gật đầu là một phần ta mất.

Xã hội trao ta chiếc mặt nạ hoàn hảo

Ta đeo vào như lẽ sống hiển nhiên

Cười theo lúc cần cười, đau theo cách được phép

Đến một ngày soi gương… chẳng nhận ra ai.

Bản thể không chết, chỉ bị lãng quên

Nằm co ro dưới tầng sâu ý thức

Nó chờ một khoảnh khắc được gọi tên

Giữa ồn ào của những “phải là”.

Rồi ta mệt với vai diễn tròn trịa

Mệt cả việc chứng minh mình ổn, mình hay

Ta bắt đầu nghe tiếng tim khe khẽ

Hỏi: Ta sống cho ai trong cuộc đời này?

Buông bớt chuẩn mực, ta chạm vào tự do

Không phải chống lại đời, chỉ là trở về

Sống thật – không hoàn hảo – nhưng nguyên vẹn

Để bản thể được thở, được sống, được là mình.