HNI 23-12

BÀI THƠ CHƯƠNG 37: RANH GIỚI KHÔNG ĐƯỢC BƯỚC QUA

 

Có những lời nói không hề nói dối

Nhưng khiến người ta không còn tự do

Có những thiết kế rất thông minh

Nhưng âm thầm tước mất quyền suy nghĩ

Thao túng không cần gào thét

Nó thì thầm rất khéo

Chỉ cần gieo một nỗi sợ nhỏ

Và hứa một lối thoát giả

Giữa thuyết phục và điều khiển

Chỉ cách nhau một động cơ

Một bên tôn trọng con người

Một bên coi con người là công cụ

Có những nút bấm được đặt rất khéo

Để tay người khác bấm thay ý chí

Có những dòng chữ được viết rất đẹp

Để che đi điều chưa từng được nói

“Chỉ hôm nay thôi”

“Cơ hội cuối cùng”

Những câu ấy nghe quen

Như tiếng gõ cửa của lòng tham

HNI không cấm hiểu tâm lý

Nhưng cấm lợi dụng nó

Không cấm dẫn đường

Nhưng cấm đẩy người khác vào góc tối

Động lực nâng con người đứng dậy

Áp lực đẩy con người ngã xuống

Nếu ai đó không thể nói “không”

Thì lời mời ấy đã không còn trong sạch

Đừng gọi sự ép buộc là chiến lược

Đừng gọi bẫy tâm lý là sáng tạo

Hiệu quả không rửa sạch được

Một quyết định lấy đi nhân phẩm

Có những tăng trưởng rất nhanh

Nhưng để lại xã hội kiệt sức

Có những con số rất đẹp

Nhưng phía sau là sự mệt mỏi âm thầm

Người thiết kế hệ thống

Không được phép quay lưng với hệ quả known

Vì khi hành vi bị dẫn dắt

Trách nhiệm không còn là chuyện cá nhân

HNI chọn đi chậm hơn

Để người khác kịp suy nghĩ

Chọn nói đủ

Để người khác kịp hiểu

Chúng ta không bán sự sợ hãi

Không bán ảo tưởng được gói bằng khoa học

Không làm giàu bằng việc

Làm người khác mất khả năng lựa chọn

Minh bạch là ánh sáng

Và ánh sáng không cần mánh khóe

Một mô hình tử tế

Không sợ bị nhìn thẳng

Khi doanh nghiệp tôn trọng trí tuệ con người

Khách hàng không cần bị dẫn dụ

Họ sẽ tự đến

Bằng sự tỉnh táo và tin cậy

Ranh giới không thao túng

Không phải là giới hạn sáng tạo

Mà là lời cam kết

Giữ con người ở vị trí trung tâm

Và khi ta đủ can đảm

Để không bước qua ranh giới đó

Kinh doanh không còn là cuộc săn

Mà trở lại là một cuộc gặp gỡ công bằng