HNI 24-12

BÀI THƠ CHƯƠNG 41: KHI TỬ TẾ TRỞ THÀNH CHUẨN

 

Chúng ta đã đi rất xa

Nhanh hơn cả câu hỏi

Mạnh hơn cả sự tự vấn

Và một ngày nhìn lại

Mới thấy mình cầm quá nhiều quyền lực

Mà chưa kịp học cách dừng

Thế giới không thiếu người thông minh

Chỉ thiếu người biết mình đang đứng ở đâu

Giữa dòng thời gian dài hơn lợi nhuận

Và hậu quả dài hơn một nhiệm kỳ

Có những chiến thắng rất vang

Nhưng để lại đất trống phía sau

Có những thành công rất sáng

Nhưng không đủ ấm cho con người ở lại

Minh triết không phải là biết hết

Minh triết là biết cái gì không nên làm

Khi mọi thứ đều có thể

Người minh triết hỏi

Điều này có nên không?

Doanh nhân đã trở thành người định hình đời sống

Dù chưa từng xin vai trò ấy

Qua từng sản phẩm

Từng quyết định

Từng cách dùng tiền và con người

Ngày xưa, tử tế là lựa chọn

Hôm nay, tử tế là điều kiện

Không tử tế

Hệ thống không đứng vững

Niềm tin không hình thành

Và tương lai không mở ra

Kỷ nguyên mới không gọi tên kẻ nhanh nhất

Mà gọi tên người không đánh đổi

Không dùng con người làm phương tiện

Không lấy xã hội làm chi phí

Có những người đi chậm hơn thị trường

Nhưng đi xa hơn lịch sử

Vì họ để lại con đường

Chứ không chỉ con số

Minh triết hiện ra

Khi một lợi ích sai bị từ chối

Khi một cái “có thể” được đặt lại

Bởi câu hỏi “có xứng đáng không?”

Không cần tuyên bố kỷ nguyên

Nó bắt đầu rất lặng

Khi một người giữ chuẩn

Giữa lúc ai cũng dễ dãi

Tử tế không ồn ào

Nhưng nó lan rất sâu

Như rễ cây âm thầm

Giữ cả khu rừng đứng vững

Và rồi một ngày

Khi người ta không còn ngạc nhiên

Vì một doanh nhân làm điều đúng

Ta biết

Chuẩn mới đã hình thành

Kỷ nguyên doanh nhân minh triết

Không đến bằng cách mạng

Nó đến khi con người đủ trưởng thành

Để sống với sức mạnh của mình

Mà không cần phá hủy điều gì

Và khi tử tế trở thành chuẩn

Văn minh không cần ai cứu

Nó tự đứng lên

Bằng

những con người

Biết giữ mình

Giữa một thế giới có thể làm mọi thứ