Hcoin 26/8-9 Bài thơ chương 8
Khi cuộc đời thử thách bằng thất bại
(Lê Đình Hải)
Thất bại đến như cơn mưa bất ngờ,
Làm ta ướt lạnh, làm ta chùn bước,
Nhưng chính trong mưa, ta nhìn trời rộng,
Mới hiểu mặt đất vẫn nở hoa xanh.
Có khi vấp ngã giữa đường đời gập ghềnh,
Ngỡ như tận cùng là vực sâu tuyệt vọng,
Nhưng đá sỏi dưới chân, qua bao lần nhọn sắc,
Lại mài nên ý chí bền gan.
Thất bại chẳng giết ta,
Nó chỉ dạy ta biết mình là ai,
Biết giá trị không nằm trong chiến thắng,
Mà trong nghị lực đứng dậy sau mỗi lần rơi.
Có những đêm tối tưởng chừng vô tận,
Ánh sáng chẳng hề ló rạng chân mây,
Nhưng chính nơi bóng đêm sâu thẳm,
Ngọn lửa trong tim bừng sáng mạnh mẽ hơn ngày.
Thất bại là thầy, nghiêm khắc mà công bằng,
Nó dạy ta khiêm nhường, dạy ta kiên nhẫn,
Nó tước đi ảo tưởng, trao về sự thật,
Rằng con đường dài cần trái tim không lùi.
Nếu không từng ngã, ta chẳng biết đứng lên,
Nếu không từng mất, ta đâu biết trân trọng,
Nếu không từng đau, ta đâu biết chữa lành,
Nếu không từng lạc lối, làm sao biết tìm đường.
Hãy cảm ơn thất bại, kẻ bạn thầm lặng,
Nó thử thách để ta trưởng thành,
Nó ngăn ta ngủ quên trong vinh quang nhỏ hẹp,
Và mở ra cánh cửa dẫn đến tầm cao.
Vậy nên, khi thất bại gõ cửa,
Đừng oán trách đời, đừng nguyền rủa số phận,
Hãy mỉm cười như đón một vị khách hiền,
Vì nó đến để trao cho ta bài học của trời xanh.
Khi cuộc đời thử thách bằng thất bại
(Lê Đình Hải)
Thất bại đến như cơn mưa bất ngờ,
Làm ta ướt lạnh, làm ta chùn bước,
Nhưng chính trong mưa, ta nhìn trời rộng,
Mới hiểu mặt đất vẫn nở hoa xanh.
Có khi vấp ngã giữa đường đời gập ghềnh,
Ngỡ như tận cùng là vực sâu tuyệt vọng,
Nhưng đá sỏi dưới chân, qua bao lần nhọn sắc,
Lại mài nên ý chí bền gan.
Thất bại chẳng giết ta,
Nó chỉ dạy ta biết mình là ai,
Biết giá trị không nằm trong chiến thắng,
Mà trong nghị lực đứng dậy sau mỗi lần rơi.
Có những đêm tối tưởng chừng vô tận,
Ánh sáng chẳng hề ló rạng chân mây,
Nhưng chính nơi bóng đêm sâu thẳm,
Ngọn lửa trong tim bừng sáng mạnh mẽ hơn ngày.
Thất bại là thầy, nghiêm khắc mà công bằng,
Nó dạy ta khiêm nhường, dạy ta kiên nhẫn,
Nó tước đi ảo tưởng, trao về sự thật,
Rằng con đường dài cần trái tim không lùi.
Nếu không từng ngã, ta chẳng biết đứng lên,
Nếu không từng mất, ta đâu biết trân trọng,
Nếu không từng đau, ta đâu biết chữa lành,
Nếu không từng lạc lối, làm sao biết tìm đường.
Hãy cảm ơn thất bại, kẻ bạn thầm lặng,
Nó thử thách để ta trưởng thành,
Nó ngăn ta ngủ quên trong vinh quang nhỏ hẹp,
Và mở ra cánh cửa dẫn đến tầm cao.
Vậy nên, khi thất bại gõ cửa,
Đừng oán trách đời, đừng nguyền rủa số phận,
Hãy mỉm cười như đón một vị khách hiền,
Vì nó đến để trao cho ta bài học của trời xanh.
Hcoin 26/8-9 📕Bài thơ chương 8
Khi cuộc đời thử thách bằng thất bại
(Lê Đình Hải)
Thất bại đến như cơn mưa bất ngờ,
Làm ta ướt lạnh, làm ta chùn bước,
Nhưng chính trong mưa, ta nhìn trời rộng,
Mới hiểu mặt đất vẫn nở hoa xanh.
Có khi vấp ngã giữa đường đời gập ghềnh,
Ngỡ như tận cùng là vực sâu tuyệt vọng,
Nhưng đá sỏi dưới chân, qua bao lần nhọn sắc,
Lại mài nên ý chí bền gan.
Thất bại chẳng giết ta,
Nó chỉ dạy ta biết mình là ai,
Biết giá trị không nằm trong chiến thắng,
Mà trong nghị lực đứng dậy sau mỗi lần rơi.
Có những đêm tối tưởng chừng vô tận,
Ánh sáng chẳng hề ló rạng chân mây,
Nhưng chính nơi bóng đêm sâu thẳm,
Ngọn lửa trong tim bừng sáng mạnh mẽ hơn ngày.
Thất bại là thầy, nghiêm khắc mà công bằng,
Nó dạy ta khiêm nhường, dạy ta kiên nhẫn,
Nó tước đi ảo tưởng, trao về sự thật,
Rằng con đường dài cần trái tim không lùi.
Nếu không từng ngã, ta chẳng biết đứng lên,
Nếu không từng mất, ta đâu biết trân trọng,
Nếu không từng đau, ta đâu biết chữa lành,
Nếu không từng lạc lối, làm sao biết tìm đường.
Hãy cảm ơn thất bại, kẻ bạn thầm lặng,
Nó thử thách để ta trưởng thành,
Nó ngăn ta ngủ quên trong vinh quang nhỏ hẹp,
Và mở ra cánh cửa dẫn đến tầm cao.
Vậy nên, khi thất bại gõ cửa,
Đừng oán trách đời, đừng nguyền rủa số phận,
Hãy mỉm cười như đón một vị khách hiền,
Vì nó đến để trao cho ta bài học của trời xanh.