HCOIN 24-8 -1
BÀI THƠ CHƯƠNG 10: ÁNH SÁNG VÀ BÓNG TỐI TÂY PHƯƠNG
Plato kể chuyện hang sâu,
Ánh sáng mở lối, bóng màu giả tướng.
Aristotle giữ lý trí,
Soi vào bóng tối, gọi tên chân tình.
Thời trung cổ ánh sáng thiêng,
Là Thiên Chúa, là niềm tin bất diệt.
Nhà thờ đổ rực muôn màu,
Ánh sáng thánh chiếu vào lòng nhân gian.
Đến khai sáng, lý trí bừng,
Voltaire, Kant thắp đèn tri thức.
Bóng tối là xiềng gông cùm,
Ánh sáng phá vỡ giam cầm tự do.
Nietzsche gọi bóng tối về,
Hư vô đen tối dạy ta bản lĩnh.
Heidegger nói khai mở,
Ánh sáng cần cả bóng đêm vây quanh.
Sartre lạc giữa phi lý,
Camus bảo: hãy tự thắp sáng thôi.
Bóng tối chẳng còn kẻ thù,
Mà là mảnh ghép vũ trụ hoàn nguyên.
Tây phương đi hết nghìn năm,
Tìm ánh sáng giữa đêm trường nhân thế.
Ánh sáng chẳng thể độc tồn,
Bóng tối chẳng thể một mình mãi đâu.
Con người giữa hai cực,
Vừa hy vọng, vừa lo âu thường hằng.
Nhưng chính nhờ sự đối lập,
Triết học mới viết khúc ca đời mình.
Ánh sáng và bóng tối hòa,
Thành minh triết bất tận của nhân gian.
BÀI THƠ CHƯƠNG 10: ÁNH SÁNG VÀ BÓNG TỐI TÂY PHƯƠNG
Plato kể chuyện hang sâu,
Ánh sáng mở lối, bóng màu giả tướng.
Aristotle giữ lý trí,
Soi vào bóng tối, gọi tên chân tình.
Thời trung cổ ánh sáng thiêng,
Là Thiên Chúa, là niềm tin bất diệt.
Nhà thờ đổ rực muôn màu,
Ánh sáng thánh chiếu vào lòng nhân gian.
Đến khai sáng, lý trí bừng,
Voltaire, Kant thắp đèn tri thức.
Bóng tối là xiềng gông cùm,
Ánh sáng phá vỡ giam cầm tự do.
Nietzsche gọi bóng tối về,
Hư vô đen tối dạy ta bản lĩnh.
Heidegger nói khai mở,
Ánh sáng cần cả bóng đêm vây quanh.
Sartre lạc giữa phi lý,
Camus bảo: hãy tự thắp sáng thôi.
Bóng tối chẳng còn kẻ thù,
Mà là mảnh ghép vũ trụ hoàn nguyên.
Tây phương đi hết nghìn năm,
Tìm ánh sáng giữa đêm trường nhân thế.
Ánh sáng chẳng thể độc tồn,
Bóng tối chẳng thể một mình mãi đâu.
Con người giữa hai cực,
Vừa hy vọng, vừa lo âu thường hằng.
Nhưng chính nhờ sự đối lập,
Triết học mới viết khúc ca đời mình.
Ánh sáng và bóng tối hòa,
Thành minh triết bất tận của nhân gian.
HCOIN 24-8 -1
🌸 BÀI THƠ CHƯƠNG 10: ÁNH SÁNG VÀ BÓNG TỐI TÂY PHƯƠNG
Plato kể chuyện hang sâu,
Ánh sáng mở lối, bóng màu giả tướng.
Aristotle giữ lý trí,
Soi vào bóng tối, gọi tên chân tình.
Thời trung cổ ánh sáng thiêng,
Là Thiên Chúa, là niềm tin bất diệt.
Nhà thờ đổ rực muôn màu,
Ánh sáng thánh chiếu vào lòng nhân gian.
Đến khai sáng, lý trí bừng,
Voltaire, Kant thắp đèn tri thức.
Bóng tối là xiềng gông cùm,
Ánh sáng phá vỡ giam cầm tự do.
Nietzsche gọi bóng tối về,
Hư vô đen tối dạy ta bản lĩnh.
Heidegger nói khai mở,
Ánh sáng cần cả bóng đêm vây quanh.
Sartre lạc giữa phi lý,
Camus bảo: hãy tự thắp sáng thôi.
Bóng tối chẳng còn kẻ thù,
Mà là mảnh ghép vũ trụ hoàn nguyên.
Tây phương đi hết nghìn năm,
Tìm ánh sáng giữa đêm trường nhân thế.
Ánh sáng chẳng thể độc tồn,
Bóng tối chẳng thể một mình mãi đâu.
Con người giữa hai cực,
Vừa hy vọng, vừa lo âu thường hằng.
Nhưng chính nhờ sự đối lập,
Triết học mới viết khúc ca đời mình.
Ánh sáng và bóng tối hòa,
Thành minh triết bất tận của nhân gian.
