HNI 29/10 - - BÀI THƠ CHƯƠNG 15 : KHI CON NGƯỜI XEM TIỀN LÀ THƯỢNG ĐẾ
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Khi đồng tiền được tôn lên ngôi,
Thì lòng người hóa đá, hóa khôi.
Thần linh ngã xuống nơi chợ chác,
Đạo nghĩa tan theo tiếng bạc rơi.
Tiền trở thành chuẩn mực muôn đời,
Đo cả công, tình, nghĩa và lời.
Người yêu người vì con số,
Kẻ bán lương tâm để đổi cười.
Khi tiền chi phối cả nhân sinh,
Thì thiện – ác cũng thành hàng hóa.
Một lời nói, một nụ cười,
Đều cân đong bằng cân giá lạ.
Kẻ nhiều tiền tưởng mình là chúa,
Nắm quyền sinh sát giữa nhân gian.
Nhưng chẳng biết, trong vòng vay trả,
Tiền cũng là xiềng trói linh hồn tan.
Đồng tiền vốn không tội tình,
Chỉ vì tâm người mất phân minh.
Dùng tiền để tạo – là phúc,
Dùng tiền để chiếm – là hình khổ đau.
Người mê tiền quên đạo lý,
Đổi nghĩa tình lấy lợi mau.
Chùa xây cao, nhưng tâm lạnh,
Đường thênh thang, mà đạo đâu?
Khi tiền là chúa, lòng người là nô,
Đời mất hồn, chỉ còn toan tính.
Con dâng cha, bạn phản bạn,
Mọi giá trị hóa vô hình.
Những bàn tay vàng kim sáng,
Chẳng sưởi nổi một tâm hồn.
Những lâu đài cao ngất ngưởng,
Che nổi đâu tội lỗi ngồn ngộn.
Thượng Đế thật – là lòng thiện,
Không ngự trong két sắt hay ngân hàng.
Ai giữ Đạo trong tâm tĩnh,
Đó là người giàu muôn vàn.
Tiền chỉ là gió của đời,
Thuận Đạo thì mát, nghịch thì bão giông.
Người xem tiền như phương tiện,
Sẽ ung dung giữa thế trần đông.
Còn ai thờ tiền như Thượng Đế,
Sẽ tự giam mình trong lửa tham.
Khi mất phúc, của cũng mất,
Chỉ tro tàn – chẳng ánh vàng.
Hãy để tiền phục vụ người,
Đừng để người thành nô của tiền.
Khi tâm sáng, vật tự thuận,
Đạo khai thông – phúc nối liền.
Đọc thêm
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Khi đồng tiền được tôn lên ngôi,
Thì lòng người hóa đá, hóa khôi.
Thần linh ngã xuống nơi chợ chác,
Đạo nghĩa tan theo tiếng bạc rơi.
Tiền trở thành chuẩn mực muôn đời,
Đo cả công, tình, nghĩa và lời.
Người yêu người vì con số,
Kẻ bán lương tâm để đổi cười.
Khi tiền chi phối cả nhân sinh,
Thì thiện – ác cũng thành hàng hóa.
Một lời nói, một nụ cười,
Đều cân đong bằng cân giá lạ.
Kẻ nhiều tiền tưởng mình là chúa,
Nắm quyền sinh sát giữa nhân gian.
Nhưng chẳng biết, trong vòng vay trả,
Tiền cũng là xiềng trói linh hồn tan.
Đồng tiền vốn không tội tình,
Chỉ vì tâm người mất phân minh.
Dùng tiền để tạo – là phúc,
Dùng tiền để chiếm – là hình khổ đau.
Người mê tiền quên đạo lý,
Đổi nghĩa tình lấy lợi mau.
Chùa xây cao, nhưng tâm lạnh,
Đường thênh thang, mà đạo đâu?
Khi tiền là chúa, lòng người là nô,
Đời mất hồn, chỉ còn toan tính.
Con dâng cha, bạn phản bạn,
Mọi giá trị hóa vô hình.
Những bàn tay vàng kim sáng,
Chẳng sưởi nổi một tâm hồn.
Những lâu đài cao ngất ngưởng,
Che nổi đâu tội lỗi ngồn ngộn.
Thượng Đế thật – là lòng thiện,
Không ngự trong két sắt hay ngân hàng.
Ai giữ Đạo trong tâm tĩnh,
Đó là người giàu muôn vàn.
Tiền chỉ là gió của đời,
Thuận Đạo thì mát, nghịch thì bão giông.
Người xem tiền như phương tiện,
Sẽ ung dung giữa thế trần đông.
Còn ai thờ tiền như Thượng Đế,
Sẽ tự giam mình trong lửa tham.
Khi mất phúc, của cũng mất,
Chỉ tro tàn – chẳng ánh vàng.
Hãy để tiền phục vụ người,
Đừng để người thành nô của tiền.
Khi tâm sáng, vật tự thuận,
Đạo khai thông – phúc nối liền.
Đọc thêm
HNI 29/10 - - BÀI THƠ CHƯƠNG 15 : KHI CON NGƯỜI XEM TIỀN LÀ THƯỢNG ĐẾ
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Khi đồng tiền được tôn lên ngôi,
Thì lòng người hóa đá, hóa khôi.
Thần linh ngã xuống nơi chợ chác,
Đạo nghĩa tan theo tiếng bạc rơi.
Tiền trở thành chuẩn mực muôn đời,
Đo cả công, tình, nghĩa và lời.
Người yêu người vì con số,
Kẻ bán lương tâm để đổi cười.
Khi tiền chi phối cả nhân sinh,
Thì thiện – ác cũng thành hàng hóa.
Một lời nói, một nụ cười,
Đều cân đong bằng cân giá lạ.
Kẻ nhiều tiền tưởng mình là chúa,
Nắm quyền sinh sát giữa nhân gian.
Nhưng chẳng biết, trong vòng vay trả,
Tiền cũng là xiềng trói linh hồn tan.
Đồng tiền vốn không tội tình,
Chỉ vì tâm người mất phân minh.
Dùng tiền để tạo – là phúc,
Dùng tiền để chiếm – là hình khổ đau.
Người mê tiền quên đạo lý,
Đổi nghĩa tình lấy lợi mau.
Chùa xây cao, nhưng tâm lạnh,
Đường thênh thang, mà đạo đâu?
Khi tiền là chúa, lòng người là nô,
Đời mất hồn, chỉ còn toan tính.
Con dâng cha, bạn phản bạn,
Mọi giá trị hóa vô hình.
Những bàn tay vàng kim sáng,
Chẳng sưởi nổi một tâm hồn.
Những lâu đài cao ngất ngưởng,
Che nổi đâu tội lỗi ngồn ngộn.
Thượng Đế thật – là lòng thiện,
Không ngự trong két sắt hay ngân hàng.
Ai giữ Đạo trong tâm tĩnh,
Đó là người giàu muôn vàn.
Tiền chỉ là gió của đời,
Thuận Đạo thì mát, nghịch thì bão giông.
Người xem tiền như phương tiện,
Sẽ ung dung giữa thế trần đông.
Còn ai thờ tiền như Thượng Đế,
Sẽ tự giam mình trong lửa tham.
Khi mất phúc, của cũng mất,
Chỉ tro tàn – chẳng ánh vàng.
Hãy để tiền phục vụ người,
Đừng để người thành nô của tiền.
Khi tâm sáng, vật tự thuận,
Đạo khai thông – phúc nối liền.
Đọc thêm