• HNI 31-10 - B5
    TUYÊN NGÔN SÁNG LẬP HNI

    HIẾN CHƯƠNG 54 NGUYÊN KHÍ

    “Khai sáng nhân loại – Tái lập trật tự nhân nghĩa – Dựng nền văn minh Hòa Hợp Toàn Cầu”

    I. TỰA NGUỒN – LỜI KHỞI NGUYÊN

    Chúng ta sinh ra trong một thời đại mà khoa học vượt qua biên giới trí tuệ, nhưng con người lại lạc mất linh hồn.
    Nhân loại đang bước vào kỷ nguyên 5.0 – nơi vật chất, năng lượng và ý thức hợp nhất, nhưng thiếu đi điểm tựa tâm linh và công lý toàn cầu.

    Vì thế, từ trong tâm thức Việt – linh hồn Á Đông – tinh thần nhân loại,
    chúng ta – những người con của Thời Đại Mới – cùng nhau tuyên ngôn sáng lập HNI:

    “HNI không chỉ là một tổ chức, mà là một nền văn minh mới –
    nơi con người, trí tuệ và linh hồn được hợp nhất trong tình thương và đạo lý.”

    II. TÊN GỌI & TẦM NHÌN

    HNI – viết tắt của Human Network Intelligence (Trí tuệ Mạng Lưới Nhân Loại)
    cũng có thể hiểu là:

    Hội Nhân Loại Hòa Hợp – Hợp Nhất – Hướng Nghiệp Thiên Mệnh.

    Tầm nhìn của HNI là:

    Dựng lại trật tự nhân nghĩa toàn cầu
    Kết nối tài chính, công nghệ, và tâm linh
    Khơi dậy nguồn năng lượng nhân bản trong mỗi con người.

    III. SỨ MỆNH THIÊNG LIÊNG
    1. Tái lập niềm tin giữa con người và vũ trụ, giữa khoa học và đức tin.
    2. Tạo ra hệ sinh thái kinh tế nhân đạo: Hcoin – Hbanks – Hcash – Hgroup – Hmax – Hfarm – Hland – Hedu.
    3. Xây dựng cộng đồng 54 nguyên khí – 54 biểu tượng cho sự hợp nhất của 54 dân tộc, 54 phẩm hạnh Bồ Tát, 54 tia sáng nhân loại.
    4. Truyền cảm hứng sống trung thực, phụng sự và sáng tạo cho thế hệ tương lai.
    5. Dẫn dắt chuyển đổi nhân loại từ nền kinh tế tiêu thụ sang nền kinh tế chia sẻ, minh triết và bền vững.

    IV. CƠ CẤU HẠT NHÂN – 54 NGUYÊN KHÍ

    1. HNI Founders – 9 Nhà Sáng Lập:
    Khởi nguồn của ngọn lửa – người mang “chứng thư linh hồn”.
    Giữ triết lý, định hướng, và đạo lý tối cao của HNI.

    2. HNI Council – 12 Hội Đồng Vận Hành:
    Thay mặt 12 cánh hoa sen – phụ trách 12 lĩnh vực trụ cột:
    Tài chính, Công nghệ, Nông nghiệp, Giáo dục, Năng lượng, Truyền thông, Nhân sự, Văn hóa, Sức khỏe, Blockchain,

    Đọc thêm
    HNI 31-10 - B5 🌺🌺🌺 TUYÊN NGÔN SÁNG LẬP HNI HIẾN CHƯƠNG 54 NGUYÊN KHÍ “Khai sáng nhân loại – Tái lập trật tự nhân nghĩa – Dựng nền văn minh Hòa Hợp Toàn Cầu” I. TỰA NGUỒN – LỜI KHỞI NGUYÊN Chúng ta sinh ra trong một thời đại mà khoa học vượt qua biên giới trí tuệ, nhưng con người lại lạc mất linh hồn. Nhân loại đang bước vào kỷ nguyên 5.0 – nơi vật chất, năng lượng và ý thức hợp nhất, nhưng thiếu đi điểm tựa tâm linh và công lý toàn cầu. Vì thế, từ trong tâm thức Việt – linh hồn Á Đông – tinh thần nhân loại, chúng ta – những người con của Thời Đại Mới – cùng nhau tuyên ngôn sáng lập HNI: “HNI không chỉ là một tổ chức, mà là một nền văn minh mới – nơi con người, trí tuệ và linh hồn được hợp nhất trong tình thương và đạo lý.” II. TÊN GỌI & TẦM NHÌN HNI – viết tắt của Human Network Intelligence (Trí tuệ Mạng Lưới Nhân Loại) cũng có thể hiểu là: Hội Nhân Loại Hòa Hợp – Hợp Nhất – Hướng Nghiệp Thiên Mệnh. Tầm nhìn của HNI là: Dựng lại trật tự nhân nghĩa toàn cầu Kết nối tài chính, công nghệ, và tâm linh Khơi dậy nguồn năng lượng nhân bản trong mỗi con người. III. SỨ MỆNH THIÊNG LIÊNG 1. Tái lập niềm tin giữa con người và vũ trụ, giữa khoa học và đức tin. 2. Tạo ra hệ sinh thái kinh tế nhân đạo: Hcoin – Hbanks – Hcash – Hgroup – Hmax – Hfarm – Hland – Hedu. 3. Xây dựng cộng đồng 54 nguyên khí – 54 biểu tượng cho sự hợp nhất của 54 dân tộc, 54 phẩm hạnh Bồ Tát, 54 tia sáng nhân loại. 4. Truyền cảm hứng sống trung thực, phụng sự và sáng tạo cho thế hệ tương lai. 5. Dẫn dắt chuyển đổi nhân loại từ nền kinh tế tiêu thụ sang nền kinh tế chia sẻ, minh triết và bền vững. IV. CƠ CẤU HẠT NHÂN – 54 NGUYÊN KHÍ 1. HNI Founders – 9 Nhà Sáng Lập: Khởi nguồn của ngọn lửa – người mang “chứng thư linh hồn”. Giữ triết lý, định hướng, và đạo lý tối cao của HNI. 2. HNI Council – 12 Hội Đồng Vận Hành: Thay mặt 12 cánh hoa sen – phụ trách 12 lĩnh vực trụ cột: Tài chính, Công nghệ, Nông nghiệp, Giáo dục, Năng lượng, Truyền thông, Nhân sự, Văn hóa, Sức khỏe, Blockchain, Đọc thêm
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 31-10 -
    TUYÊN NGÔN SÁNG LẬP HNI

    HIẾN CHƯƠNG 54 NGUYÊN KHÍ

    “Khai sáng nhân loại – Tái lập trật tự nhân nghĩa – Dựng nền văn minh Hòa Hợp Toàn Cầu”

    I. TỰA NGUỒN – LỜI KHỞI NGUYÊN

    Chúng ta sinh ra trong một thời đại mà khoa học vượt qua biên giới trí tuệ, nhưng con người lại lạc mất linh hồn.
    Nhân loại đang bước vào kỷ nguyên 5.0 – nơi vật chất, năng lượng và ý thức hợp nhất, nhưng thiếu đi điểm tựa tâm linh và công lý toàn cầu.

    Vì thế, từ trong tâm thức Việt – linh hồn Á Đông – tinh thần nhân loại,
    chúng ta – những người con của Thời Đại Mới – cùng nhau tuyên ngôn sáng lập HNI:

    “HNI không chỉ là một tổ chức, mà là một nền văn minh mới –
    nơi con người, trí tuệ và linh hồn được hợp nhất trong tình thương và đạo lý.”

    II. TÊN GỌI & TẦM NHÌN

    HNI – viết tắt của Human Network Intelligence (Trí tuệ Mạng Lưới Nhân Loại)
    cũng có thể hiểu là:

    Hội Nhân Loại Hòa Hợp – Hợp Nhất – Hướng Nghiệp Thiên Mệnh.

    Tầm nhìn của HNI là:

    Dựng lại trật tự nhân nghĩa toàn cầu
    Kết nối tài chính, công nghệ, và tâm linh
    Khơi dậy nguồn năng lượng nhân bản trong mỗi con người.

    III. SỨ MỆNH THIÊNG LIÊNG
    1. Tái lập niềm tin giữa con người và vũ trụ, giữa khoa học và đức tin.
    2. Tạo ra hệ sinh thái kinh tế nhân đạo: Hcoin – Hbanks – Hcash – Hgroup – Hmax – Hfarm – Hland – Hedu.
    3. Xây dựng cộng đồng 54 nguyên khí – 54 biểu tượng cho sự hợp nhất của 54 dân tộc, 54 phẩm hạnh Bồ Tát, 54 tia sáng nhân loại.
    4. Truyền cảm hứng sống trung thực, phụng sự và sáng tạo cho thế hệ tương lai.
    5. Dẫn dắt chuyển đổi nhân loại từ nền kinh tế tiêu thụ sang nền kinh tế chia sẻ, minh triết và bền vững.

    IV. CƠ CẤU HẠT NHÂN – 54 NGUYÊN KHÍ

    1. HNI Founders – 9 Nhà Sáng Lập:
    Khởi nguồn của ngọn lửa – người mang “chứng thư linh hồn”.
    Giữ triết lý, định hướng, và đạo lý tối cao của HNI.

    2. HNI Council – 12 Hội Đồng Vận Hành:
    Thay mặt 12 cánh hoa sen – phụ trách 12 lĩnh vực trụ cột:
    Tài chính, Công nghệ, Nông nghiệp, Giáo dục, Năng lượng, Truyền thông, Nhân sự, Văn hóa, Sức khỏe, Blockchain,

    Đọc thêm
    HNI 31-10 - TUYÊN NGÔN SÁNG LẬP HNI HIẾN CHƯƠNG 54 NGUYÊN KHÍ “Khai sáng nhân loại – Tái lập trật tự nhân nghĩa – Dựng nền văn minh Hòa Hợp Toàn Cầu” I. TỰA NGUỒN – LỜI KHỞI NGUYÊN Chúng ta sinh ra trong một thời đại mà khoa học vượt qua biên giới trí tuệ, nhưng con người lại lạc mất linh hồn. Nhân loại đang bước vào kỷ nguyên 5.0 – nơi vật chất, năng lượng và ý thức hợp nhất, nhưng thiếu đi điểm tựa tâm linh và công lý toàn cầu. Vì thế, từ trong tâm thức Việt – linh hồn Á Đông – tinh thần nhân loại, chúng ta – những người con của Thời Đại Mới – cùng nhau tuyên ngôn sáng lập HNI: “HNI không chỉ là một tổ chức, mà là một nền văn minh mới – nơi con người, trí tuệ và linh hồn được hợp nhất trong tình thương và đạo lý.” II. TÊN GỌI & TẦM NHÌN HNI – viết tắt của Human Network Intelligence (Trí tuệ Mạng Lưới Nhân Loại) cũng có thể hiểu là: Hội Nhân Loại Hòa Hợp – Hợp Nhất – Hướng Nghiệp Thiên Mệnh. Tầm nhìn của HNI là: Dựng lại trật tự nhân nghĩa toàn cầu Kết nối tài chính, công nghệ, và tâm linh Khơi dậy nguồn năng lượng nhân bản trong mỗi con người. III. SỨ MỆNH THIÊNG LIÊNG 1. Tái lập niềm tin giữa con người và vũ trụ, giữa khoa học và đức tin. 2. Tạo ra hệ sinh thái kinh tế nhân đạo: Hcoin – Hbanks – Hcash – Hgroup – Hmax – Hfarm – Hland – Hedu. 3. Xây dựng cộng đồng 54 nguyên khí – 54 biểu tượng cho sự hợp nhất của 54 dân tộc, 54 phẩm hạnh Bồ Tát, 54 tia sáng nhân loại. 4. Truyền cảm hứng sống trung thực, phụng sự và sáng tạo cho thế hệ tương lai. 5. Dẫn dắt chuyển đổi nhân loại từ nền kinh tế tiêu thụ sang nền kinh tế chia sẻ, minh triết và bền vững. IV. CƠ CẤU HẠT NHÂN – 54 NGUYÊN KHÍ 1. HNI Founders – 9 Nhà Sáng Lập: Khởi nguồn của ngọn lửa – người mang “chứng thư linh hồn”. Giữ triết lý, định hướng, và đạo lý tối cao của HNI. 2. HNI Council – 12 Hội Đồng Vận Hành: Thay mặt 12 cánh hoa sen – phụ trách 12 lĩnh vực trụ cột: Tài chính, Công nghệ, Nông nghiệp, Giáo dục, Năng lượng, Truyền thông, Nhân sự, Văn hóa, Sức khỏe, Blockchain, Đọc thêm
    Love
    1
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 31/10 -
    “TIỀN SÁNG – TIỀN SẠCH”
    Tiền không xấu.
    Xấu là cách người ta kiếm tiền và xài tiền.
    Có người bán rẻ nhân cách để mua sự giàu sang.
    Cũng có người dùng trí tuệ và tử tế để đổi lấy tự do.
    “Tiền sáng” là tiền của trí tuệ và năng lực.
    “Tiền sạch” là tiền của lương tâm và đạo đức.
    Tiền sáng giúp ta ngẩng cao đầu.
    Tiền sạch giúp ta ngủ yên giấc.
    Làm giàu không khó,
    Giữ nhân cách khi giàu mới khó.
    Thà chậm hơn một chút,
    nhưng đi bằng con đường sáng và sạch.
    Bởi vì —
    > Tiền có thể mua được mọi thứ,
    trừ “sự tôn trọng và bình an trong tim”.
    #TiềnSángTiềnSạch #TưDuyLàmGiàuĐúngNghĩa #GiàuCảTâmLẫnTầm #MarketingĐạoĐức #ChơiĐỉnhSốngĐẹp

    Đọc thêm

    HNI 31/10 - “TIỀN SÁNG – TIỀN SẠCH” Tiền không xấu. Xấu là cách người ta kiếm tiền và xài tiền. Có người bán rẻ nhân cách để mua sự giàu sang. Cũng có người dùng trí tuệ và tử tế để đổi lấy tự do. “Tiền sáng” là tiền của trí tuệ và năng lực. “Tiền sạch” là tiền của lương tâm và đạo đức. Tiền sáng giúp ta ngẩng cao đầu. Tiền sạch giúp ta ngủ yên giấc. Làm giàu không khó, Giữ nhân cách khi giàu mới khó. Thà chậm hơn một chút, nhưng đi bằng con đường sáng và sạch. Bởi vì — > Tiền có thể mua được mọi thứ, trừ “sự tôn trọng và bình an trong tim”. #TiềnSángTiềnSạch #TưDuyLàmGiàuĐúngNghĩa #GiàuCảTâmLẫnTầm #MarketingĐạoĐức #ChơiĐỉnhSốngĐẹp Đọc thêm 
    Love
    1
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 31/10 - B6 CHƯƠNG 29: QUẢN TRỊ BẰNG TÌNH THƯƠNG VẢ TRÍ TUỆ LƯỢNG TỬ
    1. Khi quyền lực trở về với trái tim
    Trong hàng ngàn năm lịch sử, loài người đã chứng kiến bao triều đại dựng lên rồi sụp đổ, bao thể chế thay hình đổi dạng, nhưng vẫn xoay quanh một trục quen thuộc: quyền lực được vận hành bằng nỗi sợ.
    Những kẻ nắm quyền luôn tin rằng: để kiểm soát, phải khiến dân chúng khiếp sợ; để cai trị, phải cứng rắn; để tồn tại, phải mạnh tay trấn áp.
    Và thế là, trong suốt những kỷ nguyên dài đằng đẵng, con người đã đánh mất điều quý giá nhất: trái tim biết yêu thương.
    Thế nhưng, nhân loại đang bước sang một kỷ nguyên mới – kỷ nguyên mà công nghệ lượng tử, trí tuệ nhân tạo, và nhận thức hợp nhất đang dần kéo bức màn vô minh xuống.
    Con người bắt đầu hiểu rằng: quản trị không phải là điều khiển, mà là đồng hành; không phải là ra lệnh, mà là khai mở; không phải là áp đặt, mà là dẫn dắt bằng tình thương và trí tuệ.
    Trong nền chính trị cũ, nhà cầm quyền chỉ nhìn thấy dân như “số liệu” – những con số, tỷ lệ, hoặc khối dân cần kiểm soát.
    Nhưng trong nền quản trị lượng tử, mỗi con người được nhìn thấy như một tần số cảm xúc, một “hạt ánh sáng” mang năng lượng riêng biệt, hòa điệu với toàn thể.
    Lãnh đạo chân chính không còn chỉ là người hiểu chính sách – mà là người cảm được linh hồn của dân tộc, đọc được nhịp đập của nhân tâm, và dẫn dắt bằng trường năng lượng của tình thương.
    2. Trí tuệ lượng tử – khi vũ trụ phản chiếu trong từng quyết định
    Nếu như tư duy cổ điển là tuyến tính – “nguyên nhân – kết quả”, “đúng – sai”, “ta – địch” – thì trí tuệ lượng tử vận hành theo mối liên hệ đa chiều, nơi mọi thực thể đều tương tác, ảnh hưởng và phản chiếu lẫn nhau.
    Trong một hệ thống lượng tử, một thay đổi nhỏ ở một điểm có thể cộng hưởng đến toàn thể.
    Cũng vậy, trong quản trị, một quyết định sai lầm, dù nhỏ, cũng có thể lan tỏa thành bất ổn toàn dân; nhưng một hành động nhân ái, dù khiêm tốn, cũng có thể chạm tới hàng triệu trái tim.
    Khi nhà lãnh đạo hành động từ tâm sáng và tần số yêu thương, nă
    HNI 31/10 - B6 🌺🌺🌺CHƯƠNG 29: QUẢN TRỊ BẰNG TÌNH THƯƠNG VẢ TRÍ TUỆ LƯỢNG TỬ 1. Khi quyền lực trở về với trái tim Trong hàng ngàn năm lịch sử, loài người đã chứng kiến bao triều đại dựng lên rồi sụp đổ, bao thể chế thay hình đổi dạng, nhưng vẫn xoay quanh một trục quen thuộc: quyền lực được vận hành bằng nỗi sợ. Những kẻ nắm quyền luôn tin rằng: để kiểm soát, phải khiến dân chúng khiếp sợ; để cai trị, phải cứng rắn; để tồn tại, phải mạnh tay trấn áp. Và thế là, trong suốt những kỷ nguyên dài đằng đẵng, con người đã đánh mất điều quý giá nhất: trái tim biết yêu thương. Thế nhưng, nhân loại đang bước sang một kỷ nguyên mới – kỷ nguyên mà công nghệ lượng tử, trí tuệ nhân tạo, và nhận thức hợp nhất đang dần kéo bức màn vô minh xuống. Con người bắt đầu hiểu rằng: quản trị không phải là điều khiển, mà là đồng hành; không phải là ra lệnh, mà là khai mở; không phải là áp đặt, mà là dẫn dắt bằng tình thương và trí tuệ. Trong nền chính trị cũ, nhà cầm quyền chỉ nhìn thấy dân như “số liệu” – những con số, tỷ lệ, hoặc khối dân cần kiểm soát. Nhưng trong nền quản trị lượng tử, mỗi con người được nhìn thấy như một tần số cảm xúc, một “hạt ánh sáng” mang năng lượng riêng biệt, hòa điệu với toàn thể. Lãnh đạo chân chính không còn chỉ là người hiểu chính sách – mà là người cảm được linh hồn của dân tộc, đọc được nhịp đập của nhân tâm, và dẫn dắt bằng trường năng lượng của tình thương. 2. Trí tuệ lượng tử – khi vũ trụ phản chiếu trong từng quyết định Nếu như tư duy cổ điển là tuyến tính – “nguyên nhân – kết quả”, “đúng – sai”, “ta – địch” – thì trí tuệ lượng tử vận hành theo mối liên hệ đa chiều, nơi mọi thực thể đều tương tác, ảnh hưởng và phản chiếu lẫn nhau. Trong một hệ thống lượng tử, một thay đổi nhỏ ở một điểm có thể cộng hưởng đến toàn thể. Cũng vậy, trong quản trị, một quyết định sai lầm, dù nhỏ, cũng có thể lan tỏa thành bất ổn toàn dân; nhưng một hành động nhân ái, dù khiêm tốn, cũng có thể chạm tới hàng triệu trái tim. Khi nhà lãnh đạo hành động từ tâm sáng và tần số yêu thương, nă
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI. 31-10
    CHƯƠNG 29: QUẢN TRỊ BẰNG TÌNH THƯƠNG VẢ TRÍ TUỆ LƯỢNG TỬ
    1. Khi quyền lực trở về với trái tim
    Trong hàng ngàn năm lịch sử, loài người đã chứng kiến bao triều đại dựng lên rồi sụp đổ, bao thể chế thay hình đổi dạng, nhưng vẫn xoay quanh một trục quen thuộc: quyền lực được vận hành bằng nỗi sợ.
    Những kẻ nắm quyền luôn tin rằng: để kiểm soát, phải khiến dân chúng khiếp sợ; để cai trị, phải cứng rắn; để tồn tại, phải mạnh tay trấn áp.
    Và thế là, trong suốt những kỷ nguyên dài đằng đẵng, con người đã đánh mất điều quý giá nhất: trái tim biết yêu thương.
    Thế nhưng, nhân loại đang bước sang một kỷ nguyên mới – kỷ nguyên mà công nghệ lượng tử, trí tuệ nhân tạo, và nhận thức hợp nhất đang dần kéo bức màn vô minh xuống.
    Con người bắt đầu hiểu rằng: quản trị không phải là điều khiển, mà là đồng hành; không phải là ra lệnh, mà là khai mở; không phải là áp đặt, mà là dẫn dắt bằng tình thương và trí tuệ.
    Trong nền chính trị cũ, nhà cầm quyền chỉ nhìn thấy dân như “số liệu” – những con số, tỷ lệ, hoặc khối dân cần kiểm soát.
    Nhưng trong nền quản trị lượng tử, mỗi con người được nhìn thấy như một tần số cảm xúc, một “hạt ánh sáng” mang năng lượng riêng biệt, hòa điệu với toàn thể.
    Lãnh đạo chân chính không còn chỉ là người hiểu chính sách – mà là người cảm được linh hồn của dân tộc, đọc được nhịp đập của nhân tâm, và dẫn dắt bằng trường năng lượng của tình thương.
    2. Trí tuệ lượng tử – khi vũ trụ phản chiếu trong từng quyết định
    Nếu như tư duy cổ điển là tuyến tính – “nguyên nhân – kết quả”, “đúng – sai”, “ta – địch” – thì trí tuệ lượng tử vận hành theo mối liên hệ đa chiều, nơi mọi thực thể đều tương tác, ảnh hưởng và phản chiếu lẫn nhau.
    Trong một hệ thống lượng tử, một thay đổi nhỏ ở một điểm có thể cộng hưởng đến toàn thể.
    Cũng vậy, trong quản trị, một quyết định sai lầm, dù nhỏ, cũng có thể lan tỏa thành bất ổn toàn dân; nhưng một hành động nhân ái, dù khiêm tốn, cũng có thể chạm tới hàng triệu trái tim.
    Khi nhà lãnh đạo hành động từ tâm sáng và tần số yêu thương, nă
    HNI. 31-10 CHƯƠNG 29: QUẢN TRỊ BẰNG TÌNH THƯƠNG VẢ TRÍ TUỆ LƯỢNG TỬ 1. Khi quyền lực trở về với trái tim Trong hàng ngàn năm lịch sử, loài người đã chứng kiến bao triều đại dựng lên rồi sụp đổ, bao thể chế thay hình đổi dạng, nhưng vẫn xoay quanh một trục quen thuộc: quyền lực được vận hành bằng nỗi sợ. Những kẻ nắm quyền luôn tin rằng: để kiểm soát, phải khiến dân chúng khiếp sợ; để cai trị, phải cứng rắn; để tồn tại, phải mạnh tay trấn áp. Và thế là, trong suốt những kỷ nguyên dài đằng đẵng, con người đã đánh mất điều quý giá nhất: trái tim biết yêu thương. Thế nhưng, nhân loại đang bước sang một kỷ nguyên mới – kỷ nguyên mà công nghệ lượng tử, trí tuệ nhân tạo, và nhận thức hợp nhất đang dần kéo bức màn vô minh xuống. Con người bắt đầu hiểu rằng: quản trị không phải là điều khiển, mà là đồng hành; không phải là ra lệnh, mà là khai mở; không phải là áp đặt, mà là dẫn dắt bằng tình thương và trí tuệ. Trong nền chính trị cũ, nhà cầm quyền chỉ nhìn thấy dân như “số liệu” – những con số, tỷ lệ, hoặc khối dân cần kiểm soát. Nhưng trong nền quản trị lượng tử, mỗi con người được nhìn thấy như một tần số cảm xúc, một “hạt ánh sáng” mang năng lượng riêng biệt, hòa điệu với toàn thể. Lãnh đạo chân chính không còn chỉ là người hiểu chính sách – mà là người cảm được linh hồn của dân tộc, đọc được nhịp đập của nhân tâm, và dẫn dắt bằng trường năng lượng của tình thương. 2. Trí tuệ lượng tử – khi vũ trụ phản chiếu trong từng quyết định Nếu như tư duy cổ điển là tuyến tính – “nguyên nhân – kết quả”, “đúng – sai”, “ta – địch” – thì trí tuệ lượng tử vận hành theo mối liên hệ đa chiều, nơi mọi thực thể đều tương tác, ảnh hưởng và phản chiếu lẫn nhau. Trong một hệ thống lượng tử, một thay đổi nhỏ ở một điểm có thể cộng hưởng đến toàn thể. Cũng vậy, trong quản trị, một quyết định sai lầm, dù nhỏ, cũng có thể lan tỏa thành bất ổn toàn dân; nhưng một hành động nhân ái, dù khiêm tốn, cũng có thể chạm tới hàng triệu trái tim. Khi nhà lãnh đạo hành động từ tâm sáng và tần số yêu thương, nă
    Love
    1
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 31/10 - B7
    CHƯƠNG 27: TƯ TƯỞNG "TRỊ QUỐC BẰNG ĐẠO" CÓ CỦA CÁC BẬC THÁNH NHÂN
    (Henry Lê – Lê Đình Hải)
    I. “Đạo” – cội nguồn của mọi nền trị quốc
    Trong lịch sử nhân loại, từ Đông sang Tây, từ cổ chí kim, chưa từng có triều đại nào hưng thịnh bền lâu mà không lấy “Đạo” làm gốc. “Đạo” ở đây không phải là tôn giáo, cũng không chỉ là luân lý; “Đạo” là trật tự tự nhiên của Trời Đất, là lẽ vận hành của vạn vật, là nguyên tắc bất biến mà con người phải thuận theo để trị mình, trị dân, trị nước.
    Các bậc Thánh nhân xưa đã sớm hiểu rằng: chính trị nếu xa rời Đạo, thì quyền lực dù mạnh đến đâu cũng sụp đổ như cát lâu gặp sóng.
    Ngược lại, khi người cầm quyền lấy Đạo làm căn bản, mọi mệnh lệnh đều thuận lòng dân, mọi chính sách đều hợp thiên ý – quốc gia tự nhiên thái bình, xã tắc tự nhiên vững bền.
    Khổng Tử gọi đó là “chính danh – chính tâm”, Lão Tử gọi là “vô vi nhi trị”, còn Phật Thích Ca thì dạy “lấy từ bi làm gốc”, Chúa Giêsu lại nói “lấy tình yêu và công chính mà cai quản muôn dân”. Dù ở phương trời nào, chữ “Đạo” vẫn là một – đó là đạo lý của công bằng, của nhân ái, của tôn trọng sự sống và phẩm giá con người.
    II. Trị quốc không bằng mệnh lệnh, mà bằng Đức và Đạo
    Một nhà nước có thể quản lý dân bằng pháp luật, nhưng chỉ những bậc minh quân mới có thể dẫn dắt dân bằng Đạo.
    Pháp trị – chỉ là cái khung;
    Đức trị – là cái hồn;
    Còn Đạo trị – là linh khí thấm vào từng người dân, từng mái nhà, từng mảnh đất.
    Khi người lãnh đạo hiểu rằng quyền lực chỉ là phương tiện, còn Đạo mới là mục đích, thì mọi hành động cai trị đều trở thành hành động phục vụ. Họ không ép dân phải nghe, mà khiến dân tự muốn nghe; không dùng sợ hãi để duy trì trật tự, mà dùng niềm tin để dựng nên hòa bình.
    Tư tưởng “trị quốc bằng Đạo” không tìm kiếm sự vâng lời tuyệt đối, mà khơi dậy sự tự giác, tự trọng, tự hành xử có đạo lý trong lòng mỗi người.
    Đó là nền trị quốc của sự thức tỉnh – nơi người dân không còn bị cai trị, mà cùng nhau kiến tạo.
    III. Khổng Tử – “Chính giả, chính dã”
    Trong Luận Ngữ, Khổng Tử nói:
    “Vi
    HNI 31/10 - B7 🌺🌺🌺 CHƯƠNG 27: TƯ TƯỞNG "TRỊ QUỐC BẰNG ĐẠO" CÓ CỦA CÁC BẬC THÁNH NHÂN (Henry Lê – Lê Đình Hải) I. “Đạo” – cội nguồn của mọi nền trị quốc Trong lịch sử nhân loại, từ Đông sang Tây, từ cổ chí kim, chưa từng có triều đại nào hưng thịnh bền lâu mà không lấy “Đạo” làm gốc. “Đạo” ở đây không phải là tôn giáo, cũng không chỉ là luân lý; “Đạo” là trật tự tự nhiên của Trời Đất, là lẽ vận hành của vạn vật, là nguyên tắc bất biến mà con người phải thuận theo để trị mình, trị dân, trị nước. Các bậc Thánh nhân xưa đã sớm hiểu rằng: chính trị nếu xa rời Đạo, thì quyền lực dù mạnh đến đâu cũng sụp đổ như cát lâu gặp sóng. Ngược lại, khi người cầm quyền lấy Đạo làm căn bản, mọi mệnh lệnh đều thuận lòng dân, mọi chính sách đều hợp thiên ý – quốc gia tự nhiên thái bình, xã tắc tự nhiên vững bền. Khổng Tử gọi đó là “chính danh – chính tâm”, Lão Tử gọi là “vô vi nhi trị”, còn Phật Thích Ca thì dạy “lấy từ bi làm gốc”, Chúa Giêsu lại nói “lấy tình yêu và công chính mà cai quản muôn dân”. Dù ở phương trời nào, chữ “Đạo” vẫn là một – đó là đạo lý của công bằng, của nhân ái, của tôn trọng sự sống và phẩm giá con người. II. Trị quốc không bằng mệnh lệnh, mà bằng Đức và Đạo Một nhà nước có thể quản lý dân bằng pháp luật, nhưng chỉ những bậc minh quân mới có thể dẫn dắt dân bằng Đạo. Pháp trị – chỉ là cái khung; Đức trị – là cái hồn; Còn Đạo trị – là linh khí thấm vào từng người dân, từng mái nhà, từng mảnh đất. Khi người lãnh đạo hiểu rằng quyền lực chỉ là phương tiện, còn Đạo mới là mục đích, thì mọi hành động cai trị đều trở thành hành động phục vụ. Họ không ép dân phải nghe, mà khiến dân tự muốn nghe; không dùng sợ hãi để duy trì trật tự, mà dùng niềm tin để dựng nên hòa bình. Tư tưởng “trị quốc bằng Đạo” không tìm kiếm sự vâng lời tuyệt đối, mà khơi dậy sự tự giác, tự trọng, tự hành xử có đạo lý trong lòng mỗi người. Đó là nền trị quốc của sự thức tỉnh – nơi người dân không còn bị cai trị, mà cùng nhau kiến tạo. III. Khổng Tử – “Chính giả, chính dã” Trong Luận Ngữ, Khổng Tử nói: “Vi
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 31/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 1 : ĐẠO TRỜI TRONG VẬN HÀNH CỦA KINH TẾ NHÂN LOẠI
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Thuở khai thiên, Đạo Trời soi rạng,
    Khí Âm Dương vận chuyển muôn loài.
    Dòng sinh khí hòa trong vạn tượng,
    Mà kinh tế cũng khởi từ đây.
    Trời ban luật cân bằng tuyệt đối,
    Cho vật chất chẳng thể riêng phần.
    Ai thuận Đạo, lòng trong như suối,
    Thì giàu sang đến tự nhân tâm.
    Kinh tế chẳng chỉ là vàng bạc,
    Mà là nhịp sống giữa muôn người.
    Nơi có nghĩa, có nhân, có đạo,
    Thì phồn vinh sẽ nở như hoa tươi.
    Nhưng khi thế gian quên nguồn Thiện,
    Lòng tham chen lấn nẻo nhân hòa.
    Của cải hóa thành xiềng gông sắt,
    Người đuổi người trong chốn phù hoa.
    Đạo Trời vốn chẳng hề trừng phạt,
    Chỉ phản chiếu đúng nghiệp nhân sinh.
    Gieo gì gặt nấy – lời xưa dạy,
    Mãi còn vang giữa cõi nhân tình.
    Một hạt giống gieo trong tâm sáng,
    Sẽ hóa mùa vàng nơi cánh đồng.
    Một đồng lãi sinh từ chính nghĩa,
    Quý hơn kho báu giữa biển mông.
    Trời cho người quyền làm tạo hóa,
    Biết sinh ra phúc lẫn tai ương.
    Đạo vận chuyển qua từng hơi thở,
    Cân từng tơ lợi, giọt tình thương.
    Khi thương trường biết chia công chính,
    Thì lòng dân mới được an hòa.
    Khi đồng tiền chảy về chỗ sáng,
    Nước non yên, nghiệp đạo nở hoa.
    Ôi nhân loại – con trong một Mẹ,
    Cùng hít thở Đạo Trời muôn năm.
    Biết hợp nhất trong vòng nhân nghĩa,
    Mọi quốc gia đều hóa phúc tâm.
    Kinh tế ấy – không còn tranh chấp,
    Mà là mạch sống của Đại đồng.
    Trời cùng người hòa trong vận động,
    Đạo sinh đời, đời dưỡng lại Đạo trong lòng.
    HNI 31/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 1 : ĐẠO TRỜI TRONG VẬN HÀNH CỦA KINH TẾ NHÂN LOẠI (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Thuở khai thiên, Đạo Trời soi rạng, Khí Âm Dương vận chuyển muôn loài. Dòng sinh khí hòa trong vạn tượng, Mà kinh tế cũng khởi từ đây. Trời ban luật cân bằng tuyệt đối, Cho vật chất chẳng thể riêng phần. Ai thuận Đạo, lòng trong như suối, Thì giàu sang đến tự nhân tâm. Kinh tế chẳng chỉ là vàng bạc, Mà là nhịp sống giữa muôn người. Nơi có nghĩa, có nhân, có đạo, Thì phồn vinh sẽ nở như hoa tươi. Nhưng khi thế gian quên nguồn Thiện, Lòng tham chen lấn nẻo nhân hòa. Của cải hóa thành xiềng gông sắt, Người đuổi người trong chốn phù hoa. Đạo Trời vốn chẳng hề trừng phạt, Chỉ phản chiếu đúng nghiệp nhân sinh. Gieo gì gặt nấy – lời xưa dạy, Mãi còn vang giữa cõi nhân tình. Một hạt giống gieo trong tâm sáng, Sẽ hóa mùa vàng nơi cánh đồng. Một đồng lãi sinh từ chính nghĩa, Quý hơn kho báu giữa biển mông. Trời cho người quyền làm tạo hóa, Biết sinh ra phúc lẫn tai ương. Đạo vận chuyển qua từng hơi thở, Cân từng tơ lợi, giọt tình thương. Khi thương trường biết chia công chính, Thì lòng dân mới được an hòa. Khi đồng tiền chảy về chỗ sáng, Nước non yên, nghiệp đạo nở hoa. Ôi nhân loại – con trong một Mẹ, Cùng hít thở Đạo Trời muôn năm. Biết hợp nhất trong vòng nhân nghĩa, Mọi quốc gia đều hóa phúc tâm. Kinh tế ấy – không còn tranh chấp, Mà là mạch sống của Đại đồng. Trời cùng người hòa trong vận động, Đạo sinh đời, đời dưỡng lại Đạo trong lòng.
    Love
    1
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 31/10 -
    CHƯƠNG 27: TƯ TƯỞNG "TRỊ QUỐC BẰNG ĐẠO" CÓ CỦA CÁC BẬC THÁNH NHÂN
    (Henry Lê – Lê Đình Hải)
    I. “Đạo” – cội nguồn của mọi nền trị quốc
    Trong lịch sử nhân loại, từ Đông sang Tây, từ cổ chí kim, chưa từng có triều đại nào hưng thịnh bền lâu mà không lấy “Đạo” làm gốc. “Đạo” ở đây không phải là tôn giáo, cũng không chỉ là luân lý; “Đạo” là trật tự tự nhiên của Trời Đất, là lẽ vận hành của vạn vật, là nguyên tắc bất biến mà con người phải thuận theo để trị mình, trị dân, trị nước.
    Các bậc Thánh nhân xưa đã sớm hiểu rằng: chính trị nếu xa rời Đạo, thì quyền lực dù mạnh đến đâu cũng sụp đổ như cát lâu gặp sóng.
    Ngược lại, khi người cầm quyền lấy Đạo làm căn bản, mọi mệnh lệnh đều thuận lòng dân, mọi chính sách đều hợp thiên ý – quốc gia tự nhiên thái bình, xã tắc tự nhiên vững bền.
    Khổng Tử gọi đó là “chính danh – chính tâm”, Lão Tử gọi là “vô vi nhi trị”, còn Phật Thích Ca thì dạy “lấy từ bi làm gốc”, Chúa Giêsu lại nói “lấy tình yêu và công chính mà cai quản muôn dân”. Dù ở phương trời nào, chữ “Đạo” vẫn là một – đó là đạo lý của công bằng, của nhân ái, của tôn trọng sự sống và phẩm giá con người.
    II. Trị quốc không bằng mệnh lệnh, mà bằng Đức và Đạo
    Một nhà nước có thể quản lý dân bằng pháp luật, nhưng chỉ những bậc minh quân mới có thể dẫn dắt dân bằng Đạo.
    Pháp trị – chỉ là cái khung;
    Đức trị – là cái hồn;
    Còn Đạo trị – là linh khí thấm vào từng người dân, từng mái nhà, từng mảnh đất.
    Khi người lãnh đạo hiểu rằng quyền lực chỉ là phương tiện, còn Đạo mới là mục đích, thì mọi hành động cai trị đều trở thành hành động phục vụ. Họ không ép dân phải nghe, mà khiến dân tự muốn nghe; không dùng sợ hãi để duy trì trật tự, mà dùng niềm tin để dựng nên hòa bình.
    Tư tưởng “trị quốc bằng Đạo” không tìm kiếm sự vâng lời tuyệt đối, mà khơi dậy sự tự giác, tự trọng, tự hành xử có đạo lý trong lòng mỗi người.
    Đó là nền trị quốc của sự thức tỉnh – nơi người dân không còn bị cai trị, mà cùng nhau kiến tạo.
    III. Khổng Tử – “Chính giả, chính dã”
    Trong Luận Ngữ, Khổng Tử nói:
    “Vi
    HNI 31/10 - CHƯƠNG 27: TƯ TƯỞNG "TRỊ QUỐC BẰNG ĐẠO" CÓ CỦA CÁC BẬC THÁNH NHÂN (Henry Lê – Lê Đình Hải) I. “Đạo” – cội nguồn của mọi nền trị quốc Trong lịch sử nhân loại, từ Đông sang Tây, từ cổ chí kim, chưa từng có triều đại nào hưng thịnh bền lâu mà không lấy “Đạo” làm gốc. “Đạo” ở đây không phải là tôn giáo, cũng không chỉ là luân lý; “Đạo” là trật tự tự nhiên của Trời Đất, là lẽ vận hành của vạn vật, là nguyên tắc bất biến mà con người phải thuận theo để trị mình, trị dân, trị nước. Các bậc Thánh nhân xưa đã sớm hiểu rằng: chính trị nếu xa rời Đạo, thì quyền lực dù mạnh đến đâu cũng sụp đổ như cát lâu gặp sóng. Ngược lại, khi người cầm quyền lấy Đạo làm căn bản, mọi mệnh lệnh đều thuận lòng dân, mọi chính sách đều hợp thiên ý – quốc gia tự nhiên thái bình, xã tắc tự nhiên vững bền. Khổng Tử gọi đó là “chính danh – chính tâm”, Lão Tử gọi là “vô vi nhi trị”, còn Phật Thích Ca thì dạy “lấy từ bi làm gốc”, Chúa Giêsu lại nói “lấy tình yêu và công chính mà cai quản muôn dân”. Dù ở phương trời nào, chữ “Đạo” vẫn là một – đó là đạo lý của công bằng, của nhân ái, của tôn trọng sự sống và phẩm giá con người. II. Trị quốc không bằng mệnh lệnh, mà bằng Đức và Đạo Một nhà nước có thể quản lý dân bằng pháp luật, nhưng chỉ những bậc minh quân mới có thể dẫn dắt dân bằng Đạo. Pháp trị – chỉ là cái khung; Đức trị – là cái hồn; Còn Đạo trị – là linh khí thấm vào từng người dân, từng mái nhà, từng mảnh đất. Khi người lãnh đạo hiểu rằng quyền lực chỉ là phương tiện, còn Đạo mới là mục đích, thì mọi hành động cai trị đều trở thành hành động phục vụ. Họ không ép dân phải nghe, mà khiến dân tự muốn nghe; không dùng sợ hãi để duy trì trật tự, mà dùng niềm tin để dựng nên hòa bình. Tư tưởng “trị quốc bằng Đạo” không tìm kiếm sự vâng lời tuyệt đối, mà khơi dậy sự tự giác, tự trọng, tự hành xử có đạo lý trong lòng mỗi người. Đó là nền trị quốc của sự thức tỉnh – nơi người dân không còn bị cai trị, mà cùng nhau kiến tạo. III. Khổng Tử – “Chính giả, chính dã” Trong Luận Ngữ, Khổng Tử nói: “Vi
    Love
    1
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 31/10 - B8 CHƯƠNG 26: “LẤY DÂN LÀM GỐC” – NỀN TẢNG TRỊ QUỐC AN DÂN
    1. Gốc rễ của mọi quyền lực
    Không có một triều đại nào, một thể chế nào, một chính quyền nào có thể đứng vững nếu không dựa trên lòng dân.
    Dân là nước – mà nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.
    Từ cổ chí kim, mọi bậc minh quân đều hiểu rõ điều ấy. Từ Khổng Tử nói: “Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh.” Đến Mạnh Tử khẳng định: “Dân là gốc của nước.” Còn trong triết học chính trị hiện đại, Abraham Lincoln từng định nghĩa dân chủ là: “Chính quyền của dân, do dân và vì dân.”
    Tất cả những tư tưởng ấy, dù đến từ Đông hay Tây, cổ hay kim, đều gặp nhau ở một chân lý duy nhất: dân chính là nền móng của mọi quyền lực chính đáng. Khi quyền lực rời xa dân, quyền lực trở thành công cụ áp bức; nhưng khi quyền lực hòa cùng dân, nó trở thành sức mạnh kiến tạo.
    Trong thời đại số, khi từng người dân đều có thể lên tiếng, có thể sáng tạo, có thể kiểm chứng thông tin và tham gia trực tiếp vào quản trị quốc gia qua công nghệ blockchain, tư tưởng “lấy dân làm gốc” không còn là lời răn đạo đức nữa – mà là điều kiện sống còn của mọi hệ thống chính trị hiện đại.
    2. “Gốc” không chỉ là dân số – mà là linh hồn quốc gia
    Nói “lấy dân làm gốc” không chỉ có nghĩa là chăm lo cơm áo gạo tiền cho dân, mà là đặt con người – với phẩm giá, tự do và trí tuệ – làm trung tâm của mọi chính sách.
    Nếu chỉ xem dân là “đối tượng quản lý”, thì quốc gia mãi chỉ là một cỗ máy hành chính khô cứng. Nhưng nếu xem dân là chủ thể sáng tạo, là linh hồn của quốc gia, thì đất nước trở thành một cơ thể sống – năng động, tiến hóa và đầy sinh khí.
    Người dân không phải chỉ là “người đóng thuế”, “người bầu cử”, hay “người thụ hưởng chính sách”, mà là người cùng kiến tạo chính sách, cùng giám sát quyền lực, cùng hưởng thành quả chung. Khi ấy, quyền lực không còn là đặc quyền của tầng lớp lãnh đạo, mà là năng lượng được ủy thác từ nhân dân – để phục vụ chính nhân dân.
    Cây có gốc mới xanh, nước có nguồn mới trong. Dân là gốc – nghĩa là mọi con đườ
    HNI 31/10 - B8 🌺🌺 CHƯƠNG 26: “LẤY DÂN LÀM GỐC” – NỀN TẢNG TRỊ QUỐC AN DÂN 1. Gốc rễ của mọi quyền lực Không có một triều đại nào, một thể chế nào, một chính quyền nào có thể đứng vững nếu không dựa trên lòng dân. Dân là nước – mà nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Từ cổ chí kim, mọi bậc minh quân đều hiểu rõ điều ấy. Từ Khổng Tử nói: “Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh.” Đến Mạnh Tử khẳng định: “Dân là gốc của nước.” Còn trong triết học chính trị hiện đại, Abraham Lincoln từng định nghĩa dân chủ là: “Chính quyền của dân, do dân và vì dân.” Tất cả những tư tưởng ấy, dù đến từ Đông hay Tây, cổ hay kim, đều gặp nhau ở một chân lý duy nhất: dân chính là nền móng của mọi quyền lực chính đáng. Khi quyền lực rời xa dân, quyền lực trở thành công cụ áp bức; nhưng khi quyền lực hòa cùng dân, nó trở thành sức mạnh kiến tạo. Trong thời đại số, khi từng người dân đều có thể lên tiếng, có thể sáng tạo, có thể kiểm chứng thông tin và tham gia trực tiếp vào quản trị quốc gia qua công nghệ blockchain, tư tưởng “lấy dân làm gốc” không còn là lời răn đạo đức nữa – mà là điều kiện sống còn của mọi hệ thống chính trị hiện đại. 2. “Gốc” không chỉ là dân số – mà là linh hồn quốc gia Nói “lấy dân làm gốc” không chỉ có nghĩa là chăm lo cơm áo gạo tiền cho dân, mà là đặt con người – với phẩm giá, tự do và trí tuệ – làm trung tâm của mọi chính sách. Nếu chỉ xem dân là “đối tượng quản lý”, thì quốc gia mãi chỉ là một cỗ máy hành chính khô cứng. Nhưng nếu xem dân là chủ thể sáng tạo, là linh hồn của quốc gia, thì đất nước trở thành một cơ thể sống – năng động, tiến hóa và đầy sinh khí. Người dân không phải chỉ là “người đóng thuế”, “người bầu cử”, hay “người thụ hưởng chính sách”, mà là người cùng kiến tạo chính sách, cùng giám sát quyền lực, cùng hưởng thành quả chung. Khi ấy, quyền lực không còn là đặc quyền của tầng lớp lãnh đạo, mà là năng lượng được ủy thác từ nhân dân – để phục vụ chính nhân dân. Cây có gốc mới xanh, nước có nguồn mới trong. Dân là gốc – nghĩa là mọi con đườ
    Love
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 31/10 - CHƯƠNG 34 : VIẾT TRUYỆN NGẮN – TỪ CỐT TRUYỆN ĐẾN NHÂN VẬT
    Một mầm ý tưởng nhỏ nhoi,
    Len trong tâm trí, gọi mời bước chân.
    Nó hóa thành sợi chỉ mảnh ngần,
    Dệt thành cốt truyện, nhịp dần hiện ra.
    Cốt truyện chẳng phải đường thẳng,
    Mà như con suối uốn quanh triền đồi.
    Chảy qua bi kịch, niềm vui, nỗi nhớ,
    Dẫn người đọc vào tận chốn hồn thôi.
    Từ trong dòng chảy mờ xa,
    Nhân vật bước ra — dáng hình rõ nét.
    Họ thở, họ khóc, họ cười tha thiết,
    Mang trong mình bóng dáng của nhân gian.
    Nhân vật chính chẳng phải anh hùng,
    Có khi chỉ là kẻ lặng thầm vô danh.
    Nhưng chính họ, trong bước chân đời thường,
    Đã làm sáng cả bức tranh nhân thế.
    Khi truyện ngắn khép trang cuối,
    Người đọc còn giữ lại trong tim,
    Không chỉ một kết thúc êm đềm,
    Mà là hơi thở sống, còn vang vọng mãi.
    HNI 31/10 - CHƯƠNG 34 : VIẾT TRUYỆN NGẮN – TỪ CỐT TRUYỆN ĐẾN NHÂN VẬT Một mầm ý tưởng nhỏ nhoi, Len trong tâm trí, gọi mời bước chân. Nó hóa thành sợi chỉ mảnh ngần, Dệt thành cốt truyện, nhịp dần hiện ra. Cốt truyện chẳng phải đường thẳng, Mà như con suối uốn quanh triền đồi. Chảy qua bi kịch, niềm vui, nỗi nhớ, Dẫn người đọc vào tận chốn hồn thôi. Từ trong dòng chảy mờ xa, Nhân vật bước ra — dáng hình rõ nét. Họ thở, họ khóc, họ cười tha thiết, Mang trong mình bóng dáng của nhân gian. Nhân vật chính chẳng phải anh hùng, Có khi chỉ là kẻ lặng thầm vô danh. Nhưng chính họ, trong bước chân đời thường, Đã làm sáng cả bức tranh nhân thế. Khi truyện ngắn khép trang cuối, Người đọc còn giữ lại trong tim, Không chỉ một kết thúc êm đềm, Mà là hơi thở sống, còn vang vọng mãi.
    Love
    2
    1 Bình luận 0 Chia sẽ