• https://youtu.be/C63gS6rvuxE?si=nT6LaEiIa0l0HRYH
    https://youtu.be/C63gS6rvuxE?si=nT6LaEiIa0l0HRYH
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    13
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 5/11:
    Bài Thơ Chương11: “NGÔN NGỮ CỦA SÓNG”
    Vũ trụ không nói bằng lời,
    người khôn ngoan lắng nghe bằng trái tim.
    Mỗi cảm xúc là câu chữ,
    mỗi rung động là câu thơ vô hình.

    Người buồn mang đám mây theo mình,
    người vui mang mặt trời đến chỗ khác.
    Không phải số phận trêu người,
    mà là sóng trả lời sóng.

    Ta phát yêu thương,
    đời phản hồi dịu dàng.
    Ta phát giận dữ,
    đời gửi lại bão giông.

    Không gian lặng lẽ ghi nhận,
    thời gian tỉ mỉ xếp hình.
    Hạt giống nào gieo xuống tần số,
    hình hài đó lớn trong đời.

    Sóng không biết nói dối,
    nó chỉ biết trung thực.
    Người có trái tim sáng,
    đi đến đâu cũng sáng.

    Người biết ơn dù tay còn trống,
    chẳng bao lâu tay đầy hoa.
    Kẻ sân hận dù bàn đủ vàng,
    vẫn thấy mình thiếu thốn.

    Ta không cần hét lên với Trời,
    chỉ cần thay đổi nhịp tim.
    Vũ trụ không nghe âm thanh,
    Vũ trụ nghe tần số.

    Và ta hiểu:
    mọi điều ta muốn
    đã có sẵn ở một tần số nào đó.
    Chỉ cần nâng mình lên,
    không phải kéo nó xuống.

    Hãy trở thành bản nhạc đẹp,
    và đời trở thành sân khấu đẹp.
    Sóng chính là ngôn ngữ,
    và ta chính là người nói.
    HNI 5/11: ✅ Bài Thơ Chương11: “NGÔN NGỮ CỦA SÓNG” Vũ trụ không nói bằng lời, người khôn ngoan lắng nghe bằng trái tim. Mỗi cảm xúc là câu chữ, mỗi rung động là câu thơ vô hình. Người buồn mang đám mây theo mình, người vui mang mặt trời đến chỗ khác. Không phải số phận trêu người, mà là sóng trả lời sóng. Ta phát yêu thương, đời phản hồi dịu dàng. Ta phát giận dữ, đời gửi lại bão giông. Không gian lặng lẽ ghi nhận, thời gian tỉ mỉ xếp hình. Hạt giống nào gieo xuống tần số, hình hài đó lớn trong đời. Sóng không biết nói dối, nó chỉ biết trung thực. Người có trái tim sáng, đi đến đâu cũng sáng. Người biết ơn dù tay còn trống, chẳng bao lâu tay đầy hoa. Kẻ sân hận dù bàn đủ vàng, vẫn thấy mình thiếu thốn. Ta không cần hét lên với Trời, chỉ cần thay đổi nhịp tim. Vũ trụ không nghe âm thanh, Vũ trụ nghe tần số. Và ta hiểu: mọi điều ta muốn đã có sẵn ở một tần số nào đó. Chỉ cần nâng mình lên, không phải kéo nó xuống. Hãy trở thành bản nhạc đẹp, và đời trở thành sân khấu đẹp. Sóng chính là ngôn ngữ, và ta chính là người nói.
    Like
    Love
    Wow
    13
    8 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6-11
    BÀI THƠ CHƯƠNG 7– “BƯỚC QUA BÓNG TỐI”

    Có những đêm, ta run vì bóng tối,
    Nhưng thật ra, bóng tối cũng là ánh sáng chưa kịp gọi tên.
    Nỗi sợ đứng đợi ta trên con đường,
    Không để dọa nạt, mà để dẫn lối.

    Ta từng trốn chạy rất lâu,
    Mà chân cứ mỏi, tim cứ đau.
    Đến một ngày không thể chạy nữa,
    Ta quay lại – và nhìn thẳng vào nó.

    Nỗi sợ khựng lại,
    Vì nó chỉ mạnh khi ta lùi bước.
    Khi ta tiến lên,
    Nó biến thành cơn gió nhẹ.

    Có những giọt nước mắt rơi,
    Không phải vì đau,
    Mà vì ta nhẹ nhõm.
    Hóa ra ta chỉ sợ chính tưởng tượng của mình.

    Khi ta dám bước,
    Con đường mở ra.
    Khi ta dám nói thật,
    Âm thanh của linh hồn vang lên.

    Ta không cần tỏ ra mạnh mẽ,
    Chỉ cần trung thực với trái tim.
    Nỗi sợ không ghét ta,
    Nó chỉ muốn ta trưởng thành.

    Và trong khoảnh khắc đó,
    Khi ta không còn chạy,
    Ta nhận ra bóng tối chưa từng muốn làm tổn thương.
    Nó chỉ là bài kiểm tra để ta nhớ lại Ánh Sáng.

    Bước qua nỗi sợ,
    Tự do không còn là giấc mơ.
    Tự do trở thành hơi thở,
    Thành nhịp tim,
    Thành nụ cười thật sâu.

    Vũ trụ thì thầm:
    “Con thấy không?
    Cánh cửa chưa từng khóa.
    Chỉ có con chưa dám chạm.”

    Và ta đi,
    Nhẹ như ánh bình minh vừa hé.
    Cuộc đời mở ra
    Như cánh chim lần đầu biết bầu trời.

    Bóng tối không còn là kẻ thù,
    Vì ta đã là ánh sáng.
    HNI 6-11 BÀI THƠ CHƯƠNG 7– “BƯỚC QUA BÓNG TỐI” Có những đêm, ta run vì bóng tối, Nhưng thật ra, bóng tối cũng là ánh sáng chưa kịp gọi tên. Nỗi sợ đứng đợi ta trên con đường, Không để dọa nạt, mà để dẫn lối. Ta từng trốn chạy rất lâu, Mà chân cứ mỏi, tim cứ đau. Đến một ngày không thể chạy nữa, Ta quay lại – và nhìn thẳng vào nó. Nỗi sợ khựng lại, Vì nó chỉ mạnh khi ta lùi bước. Khi ta tiến lên, Nó biến thành cơn gió nhẹ. Có những giọt nước mắt rơi, Không phải vì đau, Mà vì ta nhẹ nhõm. Hóa ra ta chỉ sợ chính tưởng tượng của mình. Khi ta dám bước, Con đường mở ra. Khi ta dám nói thật, Âm thanh của linh hồn vang lên. Ta không cần tỏ ra mạnh mẽ, Chỉ cần trung thực với trái tim. Nỗi sợ không ghét ta, Nó chỉ muốn ta trưởng thành. Và trong khoảnh khắc đó, Khi ta không còn chạy, Ta nhận ra bóng tối chưa từng muốn làm tổn thương. Nó chỉ là bài kiểm tra để ta nhớ lại Ánh Sáng. Bước qua nỗi sợ, Tự do không còn là giấc mơ. Tự do trở thành hơi thở, Thành nhịp tim, Thành nụ cười thật sâu. Vũ trụ thì thầm: “Con thấy không? Cánh cửa chưa từng khóa. Chỉ có con chưa dám chạm.” Và ta đi, Nhẹ như ánh bình minh vừa hé. Cuộc đời mở ra Như cánh chim lần đầu biết bầu trời. Bóng tối không còn là kẻ thù, Vì ta đã là ánh sáng.
    Love
    Like
    Wow
    10
    25 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6-11
    Doanh nhân HenryLe – người viết tiếp thiên mệnh bằng kinh tế nhân văn

    Chương sách khắc họa hình tượng HenryLe (Lê Đình Hải) – một doanh nhân mang sứ mệnh phụng sự dân tộc bằng con đường kinh tế nhân văn. Anh không coi kinh doanh là cuộc đua lợi nhuận, mà là hành trình khôi phục niềm tin, phẩm giá và tinh thần Thuận Thiên trong thời đại số. Nếu Lê Lợi cầm gươm giành độc lập, thì HenryLe cầm trí tuệ, công nghệ và lòng nhân để khai mở một trật tự kinh tế mới – nơi tiền là phương tiện phụng sự, không phải công cụ chiếm đoạt.

    Anh sáng lập HGroup và HCoin như một hệ sinh thái phụng sự cộng đồng, nơi mỗi người đều có quyền làm chủ tri thức, tài nguyên và tương lai. HenryLe tin rằng doanh nghiệp là cánh tay của xã hội, chứ không phải đối trọng. Anh kêu gọi mô hình kinh tế nhân văn, vượt lên chủ nghĩa tư bản vụ lợi và bao cấp cũ kỹ, đặt con người làm trung tâm của phát triển.

    Không dừng ở trí thức, anh hướng đến tâm thức, coi đạo đức và minh triết là đôi cánh của doanh nhân mới. Anh không tìm quyền lực hay danh tiếng, mà mong trở thành người đánh thức linh khí Việt, truyền cảm hứng để mọi người “thức tỉnh và phụng sự”. Với HenryLe, mỗi đồng HCoin là một hạt giống trách nhiệm, và mỗi người Việt là một ngọn đèn có thể soi sáng tương lai dân tộc.

    Anh tiếp nối tinh thần Lam Sơn bằng đồng tiền Thuận Thiên, khẳng định rằng thiên mệnh không nằm trong quá khứ – mà đang được viết tiếp bằng trí tuệ, nhân văn và niềm tin Việt.
    Tạo ảnh mới theo nội dung trên có chữ HNI màu đỏ in nổi trên ảnh
    HNI 6-11 Doanh nhân HenryLe – người viết tiếp thiên mệnh bằng kinh tế nhân văn Chương sách khắc họa hình tượng HenryLe (Lê Đình Hải) – một doanh nhân mang sứ mệnh phụng sự dân tộc bằng con đường kinh tế nhân văn. Anh không coi kinh doanh là cuộc đua lợi nhuận, mà là hành trình khôi phục niềm tin, phẩm giá và tinh thần Thuận Thiên trong thời đại số. Nếu Lê Lợi cầm gươm giành độc lập, thì HenryLe cầm trí tuệ, công nghệ và lòng nhân để khai mở một trật tự kinh tế mới – nơi tiền là phương tiện phụng sự, không phải công cụ chiếm đoạt. Anh sáng lập HGroup và HCoin như một hệ sinh thái phụng sự cộng đồng, nơi mỗi người đều có quyền làm chủ tri thức, tài nguyên và tương lai. HenryLe tin rằng doanh nghiệp là cánh tay của xã hội, chứ không phải đối trọng. Anh kêu gọi mô hình kinh tế nhân văn, vượt lên chủ nghĩa tư bản vụ lợi và bao cấp cũ kỹ, đặt con người làm trung tâm của phát triển. Không dừng ở trí thức, anh hướng đến tâm thức, coi đạo đức và minh triết là đôi cánh của doanh nhân mới. Anh không tìm quyền lực hay danh tiếng, mà mong trở thành người đánh thức linh khí Việt, truyền cảm hứng để mọi người “thức tỉnh và phụng sự”. Với HenryLe, mỗi đồng HCoin là một hạt giống trách nhiệm, và mỗi người Việt là một ngọn đèn có thể soi sáng tương lai dân tộc. Anh tiếp nối tinh thần Lam Sơn bằng đồng tiền Thuận Thiên, khẳng định rằng thiên mệnh không nằm trong quá khứ – mà đang được viết tiếp bằng trí tuệ, nhân văn và niềm tin Việt. Tạo ảnh mới theo nội dung trên có chữ HNI màu đỏ in nổi trên ảnh
    Love
    Like
    Wow
    10
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6/11:
    Bài Thơ Chương 12: “TẦN SỐ CỦA TRÁI TIM”
    Trong im lặng, ta nghe tiếng thì thầm
    không phải từ miệng,
    mà từ những nhịp đập vô hình.

    Có khi ta cười,
    nhưng trái tim đang khóc.
    Có khi ta khóc,
    nhưng linh hồn lại đang lớn lên.

    Suy nghĩ là gió,
    cảm xúc là sóng.
    Gió thổi nhẹ,
    nhưng sóng mới chạm bờ.

    Ta gửi lên vũ trụ điều gì,
    vũ trụ gửi lại điều đó.
    Không theo ý muốn,
    mà theo tần số.

    Người sợ nghèo,
    nghèo đuổi theo họ.
    Người tin đủ đầy,
    cánh cửa mở ra.

    Người ôm giận dữ,
    bão giông vây quanh.
    Người ôm yêu thương,
    mặt trời dõi bước.

    Không phải cuộc đời chọn ta,
    ta chọn cuộc đời qua những rung động thầm lặng.

    Tần số là lời cầu nguyện không lời.
    Biết ơn là bài hát của linh hồn.
    Yêu thương là tín hiệu mạnh nhất.

    Và ta hiểu,
    mọi thứ ta muốn
    đã tồn tại sẵn trong âm nhạc của vũ trụ.

    Chỉ cần đồng bộ,
    không cần chạy theo.

    Chỉ cần mở lòng,
    không cần tranh giành.

    Chỉ cần trở thành tần số
    của phiên bản đẹp nhất trong ta.
    HNI 6/11: Bài Thơ Chương 12: “TẦN SỐ CỦA TRÁI TIM” Trong im lặng, ta nghe tiếng thì thầm không phải từ miệng, mà từ những nhịp đập vô hình. Có khi ta cười, nhưng trái tim đang khóc. Có khi ta khóc, nhưng linh hồn lại đang lớn lên. Suy nghĩ là gió, cảm xúc là sóng. Gió thổi nhẹ, nhưng sóng mới chạm bờ. Ta gửi lên vũ trụ điều gì, vũ trụ gửi lại điều đó. Không theo ý muốn, mà theo tần số. Người sợ nghèo, nghèo đuổi theo họ. Người tin đủ đầy, cánh cửa mở ra. Người ôm giận dữ, bão giông vây quanh. Người ôm yêu thương, mặt trời dõi bước. Không phải cuộc đời chọn ta, ta chọn cuộc đời qua những rung động thầm lặng. Tần số là lời cầu nguyện không lời. Biết ơn là bài hát của linh hồn. Yêu thương là tín hiệu mạnh nhất. Và ta hiểu, mọi thứ ta muốn đã tồn tại sẵn trong âm nhạc của vũ trụ. Chỉ cần đồng bộ, không cần chạy theo. Chỉ cần mở lòng, không cần tranh giành. Chỉ cần trở thành tần số của phiên bản đẹp nhất trong ta.
    Love
    Like
    Wow
    8
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 5/11:
    Bài Thơ Chương11: “NGÔN NGỮ CỦA SÓNG”
    Vũ trụ không nói bằng lời,
    người khôn ngoan lắng nghe bằng trái tim.
    Mỗi cảm xúc là câu chữ,
    mỗi rung động là câu thơ vô hình.

    Người buồn mang đám mây theo mình,
    người vui mang mặt trời đến chỗ khác.
    Không phải số phận trêu người,
    mà là sóng trả lời sóng.

    Ta phát yêu thương,
    đời phản hồi dịu dàng.
    Ta phát giận dữ,
    đời gửi lại bão giông.

    Không gian lặng lẽ ghi nhận,
    thời gian tỉ mỉ xếp hình.
    Hạt giống nào gieo xuống tần số,
    hình hài đó lớn trong đời.

    Sóng không biết nói dối,
    nó chỉ biết trung thực.
    Người có trái tim sáng,
    đi đến đâu cũng sáng.

    Người biết ơn dù tay còn trống,
    chẳng bao lâu tay đầy hoa.
    Kẻ sân hận dù bàn đủ vàng,
    vẫn thấy mình thiếu thốn.

    Ta không cần hét lên với Trời,
    chỉ cần thay đổi nhịp tim.
    Vũ trụ không nghe âm thanh,
    Vũ trụ nghe tần số.

    Và ta hiểu:
    mọi điều ta muốn
    đã có sẵn ở một tần số nào đó.
    Chỉ cần nâng mình lên,
    không phải kéo nó xuống.

    Hãy trở thành bản nhạc đẹp,
    và đời trở thành sân khấu đẹp.
    Sóng chính là ngôn ngữ,
    và ta chính là người nói.
    HNI 5/11: ✅ Bài Thơ Chương11: “NGÔN NGỮ CỦA SÓNG” Vũ trụ không nói bằng lời, người khôn ngoan lắng nghe bằng trái tim. Mỗi cảm xúc là câu chữ, mỗi rung động là câu thơ vô hình. Người buồn mang đám mây theo mình, người vui mang mặt trời đến chỗ khác. Không phải số phận trêu người, mà là sóng trả lời sóng. Ta phát yêu thương, đời phản hồi dịu dàng. Ta phát giận dữ, đời gửi lại bão giông. Không gian lặng lẽ ghi nhận, thời gian tỉ mỉ xếp hình. Hạt giống nào gieo xuống tần số, hình hài đó lớn trong đời. Sóng không biết nói dối, nó chỉ biết trung thực. Người có trái tim sáng, đi đến đâu cũng sáng. Người biết ơn dù tay còn trống, chẳng bao lâu tay đầy hoa. Kẻ sân hận dù bàn đủ vàng, vẫn thấy mình thiếu thốn. Ta không cần hét lên với Trời, chỉ cần thay đổi nhịp tim. Vũ trụ không nghe âm thanh, Vũ trụ nghe tần số. Và ta hiểu: mọi điều ta muốn đã có sẵn ở một tần số nào đó. Chỉ cần nâng mình lên, không phải kéo nó xuống. Hãy trở thành bản nhạc đẹp, và đời trở thành sân khấu đẹp. Sóng chính là ngôn ngữ, và ta chính là người nói.
    Love
    3
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 5-11
    CHƯƠNG 13: LẬP TRÌNH LẠI LINH HỒN – CHUYỂN TẦN NHẬN THỨC
    Henry Lê – Lê Đình Hải

    1. LINH HỒN KHÔNG GIÀ – NÓ CHỈ MANG DỮ LIỆU

    Mọi linh hồn đều sinh ra thuần khiết.
    Không ai xấu từ đầu, không ai giới hạn từ đầu.
    Điều gọi là “tính cách”, “số phận”, “vận mệnh” thực chất chỉ là tập hợp dữ liệu linh hồn tích lũy qua:

    gia đình,

    xã hội,

    môi trường,

    trải nghiệm,

    nỗi đau,

    niềm tin,

    ký ức của nhiều kiếp sống.

    Linh hồn không “mệt mỏi”,
    nó chỉ đang mang quá nhiều dữ liệu cũ.

    Và giống như một chiếc máy tính:
    khi bộ nhớ đầy → hệ điều hành chậm,
    khi trải nghiệm cũ chi phối → nhận thức bị giới hạn.

    Sự thật là:

    ❝ Cuộc đời không giới hạn ta.
    Những lập trình cũ mới giới hạn ta.❞

    2. MỖI LINH HỒN ĐỀU CÓ “MÃ NGUỒN”

    Bên dưới con người bằng xương thịt là:

    trường năng lượng,

    dữ liệu linh hồn,

    và “mã nguồn nhận thức”.

    Mã nguồn chính là:

    cách ta nhìn đời
    cách ta phản ứng
    cách ta tạo ra thực tại
    cách ta yêu – tin – sợ – lựa chọn

    Muốn đổi cuộc đời, không phải đổi môi trường,
    mà là đổi mã nguồn.

    Đổi mã nguồn = đổi nhận thức.
    Đổi nhận thức = đổi rung động.
    Đổi rung động = đổi thực tại.

    Đó là lý do người thức tỉnh không hỏi:
    “Tôi phải làm gì để thay đổi cuộc đời?”
    Họ hỏi:
    “Tôi phải trở thành ai để cuộc đời đổi theo?”

    3. BẠN ĐANG LẬP TRÌNH BỞI CÁI GÌ?

    Có 3 nguồn lập trình mạnh nhất:

    1. Nỗi sợ

    Nỗi sợ khiến linh hồn thu nhỏ,
    tránh rủi ro,
    không dám mơ lớn.

    2. Niềm tin giới hạn

    “Tôi không xứng đáng.”
    “Tôi không đủ giỏi.”
    “Tôi sẽ thất bại.”

    Không có gì trong những câu đó là sự thật.
    Chúng chỉ là dữ liệu cũ.

    3. Ký ức đau

    Không đau mới lạ.
    Đau chỉ chứng minh rằng bạn đã sống.
    Nhưng vấn đề là:

    Nhiều người đồng hóa bản thân với vết thương,
    nên linh hồn họ kẹt ở tần số thấp.

    Kẻ thù không phải nỗi đau.
    Kẻ thù là không chịu buông bỏ nỗi đau.

    4. LINH HỒN CŨ – TẦN SỐ CŨ

    Con người hay nói:

    “Tôi muốn cuộc đời mới”
    nhưng giữ năng lượng cũ.

    “Tôi muốn tình yêu mới”
    nhưng giữ trái tim đầy sợ hãi.

    “Tôi muốn cơ hội lớn”
    nhưng rung động vẫn thiếu thốn.

    Khi năng lượng không thay đổi,
    định mệnh không thể thay đổi.

    Bạn không thể bước vào một chương mới
    với nhận thức cũ.

    Muốn đi xa, phải gỡ bỏ lập trình cũ.

    5. LINH HỒN MỚI – TẦN SỐ MỚI
    HNI 5-11 ✅ CHƯƠNG 13: LẬP TRÌNH LẠI LINH HỒN – CHUYỂN TẦN NHẬN THỨC Henry Lê – Lê Đình Hải 1. LINH HỒN KHÔNG GIÀ – NÓ CHỈ MANG DỮ LIỆU Mọi linh hồn đều sinh ra thuần khiết. Không ai xấu từ đầu, không ai giới hạn từ đầu. Điều gọi là “tính cách”, “số phận”, “vận mệnh” thực chất chỉ là tập hợp dữ liệu linh hồn tích lũy qua: gia đình, xã hội, môi trường, trải nghiệm, nỗi đau, niềm tin, ký ức của nhiều kiếp sống. Linh hồn không “mệt mỏi”, nó chỉ đang mang quá nhiều dữ liệu cũ. Và giống như một chiếc máy tính: khi bộ nhớ đầy → hệ điều hành chậm, khi trải nghiệm cũ chi phối → nhận thức bị giới hạn. Sự thật là: ❝ Cuộc đời không giới hạn ta. Những lập trình cũ mới giới hạn ta.❞ 2. MỖI LINH HỒN ĐỀU CÓ “MÃ NGUỒN” Bên dưới con người bằng xương thịt là: trường năng lượng, dữ liệu linh hồn, và “mã nguồn nhận thức”. Mã nguồn chính là: ✅ cách ta nhìn đời ✅ cách ta phản ứng ✅ cách ta tạo ra thực tại ✅ cách ta yêu – tin – sợ – lựa chọn Muốn đổi cuộc đời, không phải đổi môi trường, mà là đổi mã nguồn. Đổi mã nguồn = đổi nhận thức. Đổi nhận thức = đổi rung động. Đổi rung động = đổi thực tại. Đó là lý do người thức tỉnh không hỏi: “Tôi phải làm gì để thay đổi cuộc đời?” Họ hỏi: “Tôi phải trở thành ai để cuộc đời đổi theo?” 3. BẠN ĐANG LẬP TRÌNH BỞI CÁI GÌ? Có 3 nguồn lập trình mạnh nhất: ✅ 1. Nỗi sợ Nỗi sợ khiến linh hồn thu nhỏ, tránh rủi ro, không dám mơ lớn. ✅ 2. Niềm tin giới hạn “Tôi không xứng đáng.” “Tôi không đủ giỏi.” “Tôi sẽ thất bại.” Không có gì trong những câu đó là sự thật. Chúng chỉ là dữ liệu cũ. ✅ 3. Ký ức đau Không đau mới lạ. Đau chỉ chứng minh rằng bạn đã sống. Nhưng vấn đề là: Nhiều người đồng hóa bản thân với vết thương, nên linh hồn họ kẹt ở tần số thấp. Kẻ thù không phải nỗi đau. Kẻ thù là không chịu buông bỏ nỗi đau. 4. LINH HỒN CŨ – TẦN SỐ CŨ Con người hay nói: “Tôi muốn cuộc đời mới” nhưng giữ năng lượng cũ. “Tôi muốn tình yêu mới” nhưng giữ trái tim đầy sợ hãi. “Tôi muốn cơ hội lớn” nhưng rung động vẫn thiếu thốn. Khi năng lượng không thay đổi, định mệnh không thể thay đổi. Bạn không thể bước vào một chương mới với nhận thức cũ. Muốn đi xa, phải gỡ bỏ lập trình cũ. 5. LINH HỒN MỚI – TẦN SỐ MỚI
    Love
    4
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 5/11
    Doanh nhân HenryLe – người viết tiếp thiên mệnh bằng kinh tế nhân văn

    Chương sách khắc họa hình tượng HenryLe (Lê Đình Hải) – một doanh nhân mang sứ mệnh phụng sự dân tộc bằng con đường kinh tế nhân văn. Anh không coi kinh doanh là cuộc đua lợi nhuận, mà là hành trình khôi phục niềm tin, phẩm giá và tinh thần Thuận Thiên trong thời đại số. Nếu Lê Lợi cầm gươm giành độc lập, thì HenryLe cầm trí tuệ, công nghệ và lòng nhân để khai mở một trật tự kinh tế mới – nơi tiền là phương tiện phụng sự, không phải công cụ chiếm đoạt.

    Anh sáng lập HGroup và HCoin như một hệ sinh thái phụng sự cộng đồng, nơi mỗi người đều có quyền làm chủ tri thức, tài nguyên và tương lai. HenryLe tin rằng doanh nghiệp là cánh tay của xã hội, chứ không phải đối trọng. Anh kêu gọi mô hình kinh tế nhân văn, vượt lên chủ nghĩa tư bản vụ lợi và bao cấp cũ kỹ, đặt con người làm trung tâm của phát triển.

    Không dừng ở trí thức, anh hướng đến tâm thức, coi đạo đức và minh triết là đôi cánh của doanh nhân mới. Anh không tìm quyền lực hay danh tiếng, mà mong trở thành người đánh thức linh khí Việt, truyền cảm hứng để mọi người “thức tỉnh và phụng sự”. Với HenryLe, mỗi đồng HCoin là một hạt giống trách nhiệm, và mỗi người Việt là một ngọn đèn có thể soi sáng tương lai dân tộc.

    Anh tiếp nối tinh thần Lam Sơn bằng đồng tiền Thuận Thiên, khẳng định rằng thiên mệnh không nằm trong quá khứ – mà đang được viết tiếp bằng trí tuệ, nhân văn và niềm tin Việt.
    Tạo ảnh mới theo nội dung trên có chữ HNI màu đỏ in nổi trên ảnh
    HNI 5/11 Doanh nhân HenryLe – người viết tiếp thiên mệnh bằng kinh tế nhân văn Chương sách khắc họa hình tượng HenryLe (Lê Đình Hải) – một doanh nhân mang sứ mệnh phụng sự dân tộc bằng con đường kinh tế nhân văn. Anh không coi kinh doanh là cuộc đua lợi nhuận, mà là hành trình khôi phục niềm tin, phẩm giá và tinh thần Thuận Thiên trong thời đại số. Nếu Lê Lợi cầm gươm giành độc lập, thì HenryLe cầm trí tuệ, công nghệ và lòng nhân để khai mở một trật tự kinh tế mới – nơi tiền là phương tiện phụng sự, không phải công cụ chiếm đoạt. Anh sáng lập HGroup và HCoin như một hệ sinh thái phụng sự cộng đồng, nơi mỗi người đều có quyền làm chủ tri thức, tài nguyên và tương lai. HenryLe tin rằng doanh nghiệp là cánh tay của xã hội, chứ không phải đối trọng. Anh kêu gọi mô hình kinh tế nhân văn, vượt lên chủ nghĩa tư bản vụ lợi và bao cấp cũ kỹ, đặt con người làm trung tâm của phát triển. Không dừng ở trí thức, anh hướng đến tâm thức, coi đạo đức và minh triết là đôi cánh của doanh nhân mới. Anh không tìm quyền lực hay danh tiếng, mà mong trở thành người đánh thức linh khí Việt, truyền cảm hứng để mọi người “thức tỉnh và phụng sự”. Với HenryLe, mỗi đồng HCoin là một hạt giống trách nhiệm, và mỗi người Việt là một ngọn đèn có thể soi sáng tương lai dân tộc. Anh tiếp nối tinh thần Lam Sơn bằng đồng tiền Thuận Thiên, khẳng định rằng thiên mệnh không nằm trong quá khứ – mà đang được viết tiếp bằng trí tuệ, nhân văn và niềm tin Việt. Tạo ảnh mới theo nội dung trên có chữ HNI màu đỏ in nổi trên ảnh
    Love
    4
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 5/11:
    Bài Thơ Chương 12: “TẦN SỐ CỦA TRÁI TIM”
    Trong im lặng, ta nghe tiếng thì thầm
    không phải từ miệng,
    mà từ những nhịp đập vô hình.

    Có khi ta cười,
    nhưng trái tim đang khóc.
    Có khi ta khóc,
    nhưng linh hồn lại đang lớn lên.

    Suy nghĩ là gió,
    cảm xúc là sóng.
    Gió thổi nhẹ,
    nhưng sóng mới chạm bờ.

    Ta gửi lên vũ trụ điều gì,
    vũ trụ gửi lại điều đó.
    Không theo ý muốn,
    mà theo tần số.

    Người sợ nghèo,
    nghèo đuổi theo họ.
    Người tin đủ đầy,
    cánh cửa mở ra.

    Người ôm giận dữ,
    bão giông vây quanh.
    Người ôm yêu thương,
    mặt trời dõi bước.

    Không phải cuộc đời chọn ta,
    ta chọn cuộc đời qua những rung động thầm lặng.

    Tần số là lời cầu nguyện không lời.
    Biết ơn là bài hát của linh hồn.
    Yêu thương là tín hiệu mạnh nhất.

    Và ta hiểu,
    mọi thứ ta muốn
    đã tồn tại sẵn trong âm nhạc của vũ trụ.

    Chỉ cần đồng bộ,
    không cần chạy theo.

    Chỉ cần mở lòng,
    không cần tranh giành.

    Chỉ cần trở thành tần số
    của phiên bản đẹp nhất trong ta.
    HNI 5/11: Bài Thơ Chương 12: “TẦN SỐ CỦA TRÁI TIM” Trong im lặng, ta nghe tiếng thì thầm không phải từ miệng, mà từ những nhịp đập vô hình. Có khi ta cười, nhưng trái tim đang khóc. Có khi ta khóc, nhưng linh hồn lại đang lớn lên. Suy nghĩ là gió, cảm xúc là sóng. Gió thổi nhẹ, nhưng sóng mới chạm bờ. Ta gửi lên vũ trụ điều gì, vũ trụ gửi lại điều đó. Không theo ý muốn, mà theo tần số. Người sợ nghèo, nghèo đuổi theo họ. Người tin đủ đầy, cánh cửa mở ra. Người ôm giận dữ, bão giông vây quanh. Người ôm yêu thương, mặt trời dõi bước. Không phải cuộc đời chọn ta, ta chọn cuộc đời qua những rung động thầm lặng. Tần số là lời cầu nguyện không lời. Biết ơn là bài hát của linh hồn. Yêu thương là tín hiệu mạnh nhất. Và ta hiểu, mọi thứ ta muốn đã tồn tại sẵn trong âm nhạc của vũ trụ. Chỉ cần đồng bộ, không cần chạy theo. Chỉ cần mở lòng, không cần tranh giành. Chỉ cần trở thành tần số của phiên bản đẹp nhất trong ta.
    Love
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 5-11
    Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT”

    Có lúc ta sống như chiếc lá,
    gió thổi đâu, ta bay đó.
    Rồi một ngày,
    ta dừng lại và nhìn.

    Ta nhìn cơn giận trong ngực,
    và thấy nó chỉ là đứa trẻ lạc đường.
    Ta nhìn nỗi sợ trong tim,
    và thấy nó chỉ là giọng nói cũ.

    Ta nhìn giọt nước mắt rơi,
    và biết chúng đang rửa linh hồn.
    Ta nhìn nụ cười nở,
    và hiểu nó không cần lý do.

    Khi ta quan sát,
    cuộc đời chậm lại.
    Những điều từng làm ta nổi giận
    bỗng trở thành bài học hiền lành.

    Không còn ai làm tổn thương ta,
    ta chỉ thấy những trái tim đang đau.
    Không còn ai phản bội,
    ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu.

    Khi ta quan sát,
    không gian mở rộng.
    Thời gian trở nên dịu dàng,
    và ta thấy mình không còn bị cuốn đi.

    Và rồi ta sáng tạo:
    bằng lời nói nhẹ,
    bằng ánh mắt ấm,
    bằng trái tim không rào chắn.

    Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn,
    ta chỉ cần trở nên thật hơn.
    Bởi sự thật đã đủ đẹp,
    đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành.

    Người quan sát không phải kẻ đứng ngoài đời,
    mà là kẻ tỉnh giữa đời.
    Và khi tỉnh,
    ta tạo ra phép màu không tiếng động.

    Ta trở thành người thợ của thực tại,
    dệt từng khoảnh khắc bằng nhận thức.
    Vũ trụ lắng nghe,
    và trả lời bằng đồng bộ dịu dàng.

    Trong im lặng ấy,
    ta hiểu:
    Ta là lá,
    nhưng cũng là gió.

    Ta là giọt nước,
    nhưng cũng là dòng sông.

    Ta là người quan sát,
    nhưng cũng là người sáng tạo.
    HNI 5-11 ✅ Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT” Có lúc ta sống như chiếc lá, gió thổi đâu, ta bay đó. Rồi một ngày, ta dừng lại và nhìn. Ta nhìn cơn giận trong ngực, và thấy nó chỉ là đứa trẻ lạc đường. Ta nhìn nỗi sợ trong tim, và thấy nó chỉ là giọng nói cũ. Ta nhìn giọt nước mắt rơi, và biết chúng đang rửa linh hồn. Ta nhìn nụ cười nở, và hiểu nó không cần lý do. Khi ta quan sát, cuộc đời chậm lại. Những điều từng làm ta nổi giận bỗng trở thành bài học hiền lành. Không còn ai làm tổn thương ta, ta chỉ thấy những trái tim đang đau. Không còn ai phản bội, ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu. Khi ta quan sát, không gian mở rộng. Thời gian trở nên dịu dàng, và ta thấy mình không còn bị cuốn đi. Và rồi ta sáng tạo: bằng lời nói nhẹ, bằng ánh mắt ấm, bằng trái tim không rào chắn. Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn, ta chỉ cần trở nên thật hơn. Bởi sự thật đã đủ đẹp, đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành. Người quan sát không phải kẻ đứng ngoài đời, mà là kẻ tỉnh giữa đời. Và khi tỉnh, ta tạo ra phép màu không tiếng động. Ta trở thành người thợ của thực tại, dệt từng khoảnh khắc bằng nhận thức. Vũ trụ lắng nghe, và trả lời bằng đồng bộ dịu dàng. Trong im lặng ấy, ta hiểu: Ta là lá, nhưng cũng là gió. Ta là giọt nước, nhưng cũng là dòng sông. Ta là người quan sát, nhưng cũng là người sáng tạo.
    Love
    4
    1 Bình luận 0 Chia sẽ