• https://youtu.be/v8Io1NQGKUc?si=XcgA820EwHy7MJdM
    https://youtu.be/v8Io1NQGKUc?si=XcgA820EwHy7MJdM
    Love
    Like
    Haha
    Angry
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 23/12 - B22
    BÀI THƠ CHƯƠNG 10:
    SỰ THỐNG TRỊ CỦA CÁI TÔI VÀ NỖI SỢ BỊ BỎ LẠI

    Cái tôi đứng giữa đời như một bức tường cao,
    che gió, che mưa
    nhưng cũng che luôn ánh sáng.
    Nó thì thầm: “Ta phải hơn người”,
    và gieo vào tim
    nỗi sợ lặng thầm bị tụt lại phía sau.
    Con người chạy,
    không hẳn vì ước mơ,
    mà vì hoảng loạn
    khi thấy người khác đi nhanh hơn mình.
    Tiếng so sánh vang lên mỗi ngày,
    bào mòn niềm vui nhỏ bé
    của việc được là chính mình.
    Cái tôi thích đứng đầu,
    sợ thua kém, sợ mờ nhạt, sợ không được gọi tên.
    Nó dựng lên vỏ bọc thành công,
    đeo mặt nạ mạnh mẽ,
    trong khi bên trong
    là một đứa trẻ run rẩy
    sợ bị bỏ rơi giữa đám đông.
    Ta bám vào danh xưng,
    ôm chặt vai trò,
    coi giá trị bản thân
    là những gì người khác nhìn thấy.
    Nhưng càng nắm,
    tay càng mỏi,
    tâm càng bất an.
    Chỉ khi ta dám bước chậm lại,
    buông bớt cái tôi đang gồng gánh,
    ta mới nghe được nhịp thở thật của mình.
    Không còn cuộc đua,
    không còn ai bỏ lại ai,
    chỉ còn hành trình riêng
    đủ chậm để hiểu,
    đủ sâu để thương.
    Khi cái tôi lắng xuống,
    nỗi sợ cũng tan dần như sương sớm.
    Ta nhận ra:
    không ai đến sau,
    không ai ở trước,
    chỉ có mỗi người
    đang học cách trở về
    với chính mình.
    HNI 23/12 - B22 🌺 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 10: SỰ THỐNG TRỊ CỦA CÁI TÔI VÀ NỖI SỢ BỊ BỎ LẠI Cái tôi đứng giữa đời như một bức tường cao, che gió, che mưa nhưng cũng che luôn ánh sáng. Nó thì thầm: “Ta phải hơn người”, và gieo vào tim nỗi sợ lặng thầm bị tụt lại phía sau. Con người chạy, không hẳn vì ước mơ, mà vì hoảng loạn khi thấy người khác đi nhanh hơn mình. Tiếng so sánh vang lên mỗi ngày, bào mòn niềm vui nhỏ bé của việc được là chính mình. Cái tôi thích đứng đầu, sợ thua kém, sợ mờ nhạt, sợ không được gọi tên. Nó dựng lên vỏ bọc thành công, đeo mặt nạ mạnh mẽ, trong khi bên trong là một đứa trẻ run rẩy sợ bị bỏ rơi giữa đám đông. Ta bám vào danh xưng, ôm chặt vai trò, coi giá trị bản thân là những gì người khác nhìn thấy. Nhưng càng nắm, tay càng mỏi, tâm càng bất an. Chỉ khi ta dám bước chậm lại, buông bớt cái tôi đang gồng gánh, ta mới nghe được nhịp thở thật của mình. Không còn cuộc đua, không còn ai bỏ lại ai, chỉ còn hành trình riêng đủ chậm để hiểu, đủ sâu để thương. Khi cái tôi lắng xuống, nỗi sợ cũng tan dần như sương sớm. Ta nhận ra: không ai đến sau, không ai ở trước, chỉ có mỗi người đang học cách trở về với chính mình.
    Love
    Like
    Wow
    Angry
    5
    0 Comments 0 Shares
  • Like
    Love
    Angry
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 23/12 - B23
    BÀI THƠ CHƯƠNG 11 :
    GIÁO DỤC CHÚ TRỌNG KIẾN THỨC, BỎ QUÊN TRÍ TUỆ SỐNG

    Chúng ta dạy trẻ em
    cách ghi nhớ thật nhiều,
    nhưng ít khi dạy
    cách lắng nghe chính mình.
    Trang sách dày lên mỗi năm,
    còn trái tim thì mỏng dần
    vì không được hỏi han.
    Lớp học đầy công thức,
    định nghĩa, bài kiểm tra.
    Người ta đo trí thông minh
    bằng điểm số,
    nhưng không đo được
    một đứa trẻ
    đang vui hay đang mệt mỏi.
    Ta dạy cách chiến thắng,
    mà quên dạy cách chấp nhận thua.
    Dạy cách nói cho hay,
    mà quên dạy cách im lặng đúng lúc.
    Dạy cách leo cao,
    mà quên hỏi:
    đứng trên cao rồi
    có còn thấy người bên dưới?
    Nhiều người tốt nghiệp rất giỏi,
    nhưng lạc lối khi bước vào đời.
    Biết tính toán thiệt hơn,
    mà không biết giữ bình an.
    Biết chạy theo mục tiêu,
    mà không biết dừng lại
    khi tâm hồn kiệt sức.
    Giáo dục trao cho ta bản đồ,
    nhưng quên chỉ cách đọc bầu trời.
    Cho chiếc thước đo thành công,
    nhưng không dạy
    cách đo hạnh phúc.
    Cho kiến thức để sống,
    mà thiếu trí tuệ
    để sống cho ra sống.
    Chỉ khi học lại từ điều rất nhỏ:
    biết ơn một ngày bình thường,
    nhận diện một cảm xúc buồn,
    chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình,
    ta mới bắt đầu
    một nền giáo dục khác —
    giáo dục làm người.
    Khi trí tuệ sống được gọi tên,
    kiến thức mới tìm được chỗ đứng.
    Và con người,
    sau bao năm học hỏi,
    cuối cùng học được
    cách sống hiền hòa
    với chính mình
    và với đời.
    HNI 23/12 - B23 🌺 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 11 : GIÁO DỤC CHÚ TRỌNG KIẾN THỨC, BỎ QUÊN TRÍ TUỆ SỐNG Chúng ta dạy trẻ em cách ghi nhớ thật nhiều, nhưng ít khi dạy cách lắng nghe chính mình. Trang sách dày lên mỗi năm, còn trái tim thì mỏng dần vì không được hỏi han. Lớp học đầy công thức, định nghĩa, bài kiểm tra. Người ta đo trí thông minh bằng điểm số, nhưng không đo được một đứa trẻ đang vui hay đang mệt mỏi. Ta dạy cách chiến thắng, mà quên dạy cách chấp nhận thua. Dạy cách nói cho hay, mà quên dạy cách im lặng đúng lúc. Dạy cách leo cao, mà quên hỏi: đứng trên cao rồi có còn thấy người bên dưới? Nhiều người tốt nghiệp rất giỏi, nhưng lạc lối khi bước vào đời. Biết tính toán thiệt hơn, mà không biết giữ bình an. Biết chạy theo mục tiêu, mà không biết dừng lại khi tâm hồn kiệt sức. Giáo dục trao cho ta bản đồ, nhưng quên chỉ cách đọc bầu trời. Cho chiếc thước đo thành công, nhưng không dạy cách đo hạnh phúc. Cho kiến thức để sống, mà thiếu trí tuệ để sống cho ra sống. Chỉ khi học lại từ điều rất nhỏ: biết ơn một ngày bình thường, nhận diện một cảm xúc buồn, chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, ta mới bắt đầu một nền giáo dục khác — giáo dục làm người. Khi trí tuệ sống được gọi tên, kiến thức mới tìm được chỗ đứng. Và con người, sau bao năm học hỏi, cuối cùng học được cách sống hiền hòa với chính mình và với đời.
    Like
    Love
    Angry
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 23/12 - B24
    BÀI THƠ CHƯƠNG 12 :
    CÔNG NGHỆ KẾT NỐI THẾ GIỚI NHƯNG CHIA CẮT CON NGƯỜI

    Một cú chạm tay,
    cả thế giới hiện ra trên màn hình nhỏ.
    Tin nhắn đến rất nhanh,
    nhưng ánh mắt thì chậm dần
    không còn tìm nhau.
    Chúng ta nói chuyện mỗi ngày,
    nhưng ít khi thật sự trò chuyện.
    Ngón tay lướt,
    cảm xúc đứng yên.
    Tiếng thông báo vang lên,
    cắt ngang những phút giây
    đáng lẽ cần im lặng.
    Bàn ăn có đủ người,
    nhưng mỗi tâm hồn
    ở một nơi rất xa.
    Tiếng cười được gửi bằng biểu tượng,
    còn nỗi buồn
    không biết gõ vào đâu.
    Công nghệ hứa hẹn kết nối,
    nhưng lại dạy ta
    cách né tránh hiện diện.
    Ta quen nhìn cuộc đời
    qua lớp kính lạnh,
    đến mức quên mất
    hơi ấm của một bàn tay thật.
    Ta biết nhiều về thế giới,
    nhưng hiểu rất ít
    về người ngồi cạnh.
    Biết cập nhật tin tức mỗi giờ,
    mà không biết
    tim mình đang cần gì
    vào lúc này.
    Có những khoảng lặng
    không thể gửi qua mạng.
    Có những tổn thương
    không thể chữa bằng “đã xem”.
    Chỉ sự có mặt trọn vẹn
    mới vá được
    những vết nứt vô hình
    giữa con người với nhau.
    Khi ta dám đặt màn hình xuống,
    nhìn nhau lâu hơn một nhịp thở,
    thế giới bỗng nhỏ lại,
    nhưng lòng người
    thì rộng ra.
    Công nghệ trở về đúng chỗ của nó,
    và con người
    trở về với con người.
    HNI 23/12 - B24 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 12 : CÔNG NGHỆ KẾT NỐI THẾ GIỚI NHƯNG CHIA CẮT CON NGƯỜI Một cú chạm tay, cả thế giới hiện ra trên màn hình nhỏ. Tin nhắn đến rất nhanh, nhưng ánh mắt thì chậm dần không còn tìm nhau. Chúng ta nói chuyện mỗi ngày, nhưng ít khi thật sự trò chuyện. Ngón tay lướt, cảm xúc đứng yên. Tiếng thông báo vang lên, cắt ngang những phút giây đáng lẽ cần im lặng. Bàn ăn có đủ người, nhưng mỗi tâm hồn ở một nơi rất xa. Tiếng cười được gửi bằng biểu tượng, còn nỗi buồn không biết gõ vào đâu. Công nghệ hứa hẹn kết nối, nhưng lại dạy ta cách né tránh hiện diện. Ta quen nhìn cuộc đời qua lớp kính lạnh, đến mức quên mất hơi ấm của một bàn tay thật. Ta biết nhiều về thế giới, nhưng hiểu rất ít về người ngồi cạnh. Biết cập nhật tin tức mỗi giờ, mà không biết tim mình đang cần gì vào lúc này. Có những khoảng lặng không thể gửi qua mạng. Có những tổn thương không thể chữa bằng “đã xem”. Chỉ sự có mặt trọn vẹn mới vá được những vết nứt vô hình giữa con người với nhau. Khi ta dám đặt màn hình xuống, nhìn nhau lâu hơn một nhịp thở, thế giới bỗng nhỏ lại, nhưng lòng người thì rộng ra. Công nghệ trở về đúng chỗ của nó, và con người trở về với con người.
    Like
    Love
    Haha
    Angry
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 23/12 - B25
    BÀI THƠ CHƯƠNG 13.: KHI ĐỒNG TIỀN TRỞ THÀNH THƯỚC ĐO GIÁ TRỊ CON NGƯỜI

    Có một ngày,
    con người nhìn nhau
    không bằng ánh mắt
    mà bằng con số.
    Nụ cười bị cân đo,
    lòng tốt bị định giá,
    nhân cách đứng sau
    những bảng lương, tài khoản, chức danh.
    Người giàu được lắng nghe
    dù lời nói rỗng,
    kẻ nghèo nói thật
    lại bị xem là nhỏ bé, thừa thãi.
    Đồng tiền –
    vốn chỉ là phương tiện
    lặng lẽ phục vụ đời sống,
    bỗng bước lên ngai vàng
    làm quan tòa phán xét phẩm giá con người.
    Ta hỏi nhau:
    “Bạn là ai?”
    không phải bằng
    bạn sống thế nào,
    bạn tử tế ra sao,
    mà bằng
    bạn có bao nhiêu.
    Có những tâm hồn sáng
    bị che khuất bởi áo vá rách,
    có những trái tim lạnh
    được dát vàng lấp lánh bên ngoài.
    Khi đồng tiền làm thước đo,
    con người học cách bán mình rẻ mạt
    để mua lấy sự công nhận giả tạo,
    và đánh mất điều vô giá:
    là chính mình.
    Nhưng sâu dưới lớp bụi phù hoa,
    vẫn còn một giá trị không thể mua:
    lương tri,
    tình thương,
    và sự tỉnh thức.
    Ngày con người thôi hỏi “được bao nhiêu”,
    mà bắt đầu hỏi “đã sống thế nào”,
    đồng tiền sẽ trở về đúng chỗ –
    là người đầy tớ tốt,
    không còn là ông chủ tàn nhẫn
    cai trị nhân tâm.
    HNI 23/12 - B25 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 13.: KHI ĐỒNG TIỀN TRỞ THÀNH THƯỚC ĐO GIÁ TRỊ CON NGƯỜI Có một ngày, con người nhìn nhau không bằng ánh mắt mà bằng con số. Nụ cười bị cân đo, lòng tốt bị định giá, nhân cách đứng sau những bảng lương, tài khoản, chức danh. Người giàu được lắng nghe dù lời nói rỗng, kẻ nghèo nói thật lại bị xem là nhỏ bé, thừa thãi. Đồng tiền – vốn chỉ là phương tiện lặng lẽ phục vụ đời sống, bỗng bước lên ngai vàng làm quan tòa phán xét phẩm giá con người. Ta hỏi nhau: “Bạn là ai?” không phải bằng bạn sống thế nào, bạn tử tế ra sao, mà bằng bạn có bao nhiêu. Có những tâm hồn sáng bị che khuất bởi áo vá rách, có những trái tim lạnh được dát vàng lấp lánh bên ngoài. Khi đồng tiền làm thước đo, con người học cách bán mình rẻ mạt để mua lấy sự công nhận giả tạo, và đánh mất điều vô giá: là chính mình. Nhưng sâu dưới lớp bụi phù hoa, vẫn còn một giá trị không thể mua: lương tri, tình thương, và sự tỉnh thức. Ngày con người thôi hỏi “được bao nhiêu”, mà bắt đầu hỏi “đã sống thế nào”, đồng tiền sẽ trở về đúng chỗ – là người đầy tớ tốt, không còn là ông chủ tàn nhẫn cai trị nhân tâm.
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    4
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/-Yo8i4wKbZM?si=JeumVZB8N2kA16aH
    https://youtu.be/-Yo8i4wKbZM?si=JeumVZB8N2kA16aH
    Like
    Love
    Angry
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 23/12 -
    BÀI THƠ CHƯƠNG 12 :
    CÔNG NGHỆ KẾT NỐI THẾ GIỚI NHƯNG CHIA CẮT CON NGƯỜI

    Một cú chạm tay,
    cả thế giới hiện ra trên màn hình nhỏ.
    Tin nhắn đến rất nhanh,
    nhưng ánh mắt thì chậm dần
    không còn tìm nhau.
    Chúng ta nói chuyện mỗi ngày,
    nhưng ít khi thật sự trò chuyện.
    Ngón tay lướt,
    cảm xúc đứng yên.
    Tiếng thông báo vang lên,
    cắt ngang những phút giây
    đáng lẽ cần im lặng.
    Bàn ăn có đủ người,
    nhưng mỗi tâm hồn
    ở một nơi rất xa.
    Tiếng cười được gửi bằng biểu tượng,
    còn nỗi buồn
    không biết gõ vào đâu.
    Công nghệ hứa hẹn kết nối,
    nhưng lại dạy ta
    cách né tránh hiện diện.
    Ta quen nhìn cuộc đời
    qua lớp kính lạnh,
    đến mức quên mất
    hơi ấm của một bàn tay thật.
    Ta biết nhiều về thế giới,
    nhưng hiểu rất ít
    về người ngồi cạnh.
    Biết cập nhật tin tức mỗi giờ,
    mà không biết
    tim mình đang cần gì
    vào lúc này.
    Có những khoảng lặng
    không thể gửi qua mạng.
    Có những tổn thương
    không thể chữa bằng “đã xem”.
    Chỉ sự có mặt trọn vẹn
    mới vá được
    những vết nứt vô hình
    giữa con người với nhau.
    Khi ta dám đặt màn hình xuống,
    nhìn nhau lâu hơn một nhịp thở,
    thế giới bỗng nhỏ lại,
    nhưng lòng người
    thì rộng ra.
    Công nghệ trở về đúng chỗ của nó,
    và con người
    trở về với con người.
    HNI 23/12 - BÀI THƠ CHƯƠNG 12 : CÔNG NGHỆ KẾT NỐI THẾ GIỚI NHƯNG CHIA CẮT CON NGƯỜI Một cú chạm tay, cả thế giới hiện ra trên màn hình nhỏ. Tin nhắn đến rất nhanh, nhưng ánh mắt thì chậm dần không còn tìm nhau. Chúng ta nói chuyện mỗi ngày, nhưng ít khi thật sự trò chuyện. Ngón tay lướt, cảm xúc đứng yên. Tiếng thông báo vang lên, cắt ngang những phút giây đáng lẽ cần im lặng. Bàn ăn có đủ người, nhưng mỗi tâm hồn ở một nơi rất xa. Tiếng cười được gửi bằng biểu tượng, còn nỗi buồn không biết gõ vào đâu. Công nghệ hứa hẹn kết nối, nhưng lại dạy ta cách né tránh hiện diện. Ta quen nhìn cuộc đời qua lớp kính lạnh, đến mức quên mất hơi ấm của một bàn tay thật. Ta biết nhiều về thế giới, nhưng hiểu rất ít về người ngồi cạnh. Biết cập nhật tin tức mỗi giờ, mà không biết tim mình đang cần gì vào lúc này. Có những khoảng lặng không thể gửi qua mạng. Có những tổn thương không thể chữa bằng “đã xem”. Chỉ sự có mặt trọn vẹn mới vá được những vết nứt vô hình giữa con người với nhau. Khi ta dám đặt màn hình xuống, nhìn nhau lâu hơn một nhịp thở, thế giới bỗng nhỏ lại, nhưng lòng người thì rộng ra. Công nghệ trở về đúng chỗ của nó, và con người trở về với con người.
    Like
    Love
    Angry
    5
    1 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/FlFYOWAdTh0?si=U5aBw5fjP6m0EBZW
    https://youtu.be/FlFYOWAdTh0?si=U5aBw5fjP6m0EBZW
    Love
    Like
    Angry
    4
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/MQ8b6bAFJj8?si=eEQH2r4ShDKh27-U
    https://youtu.be/MQ8b6bAFJj8?si=eEQH2r4ShDKh27-U
    Love
    Like
    Angry
    4
    0 Comments 0 Shares