• HNI 25-12 -
    BÀI THƠ CHƯƠNG 2: BƯỚC QUA LỢI ĐỂ CHẠM NGHĨA

    Có người đi buôn cả đời
    Chỉ hỏi lời bao nhiêu

    Có người làm doanh nghiệp
    Hỏi thêm một điều: ai chịu hệ quả

    Lợi như ngọn lửa
    Sưởi ấm cũng có thể thiêu rụi

    Nghĩa như dòng nước
    Âm thầm giữ đất

    Người chạy theo lợi
    Thường đi rất nhanh

    Nhưng người mang nghĩa
    Đi rất xa

    Có những con số đẹp
    Nhưng lòng người cạn

    Có những năm tháng chậm
    Nhưng gốc rễ sâu

    Thương nhân tính từng đồng
    Doanh nhân cân từng quyết định

    Một bên là lợi ích
    Một bên là nhân sinh

    Khi lợi đứng trên nghĩa
    Thì nghĩa sẽ đòi giá

    Khi nghĩa dẫn đường
    Lợi sẽ tự tìm đến

    Có những cái giá không ghi trên hợp đồng
    Nhưng được ghi trong ký ức xã hội

    Danh tiếng không mua được
    Chỉ tích lũy

    Uy tín không vay được
    Chỉ gây dựng

    Người bán rẻ nghĩa
    Sẽ mua đắt sự yên ổn

    Người giữ trọn nghĩa
    Ngủ yên giữa biến động

    Bước qua lợi
    Không phải để nghèo đi

    Mà để giàu đúng cách

    Và khi ngoảnh lại
    Ta biết mình đã trở thành doanh nhân
    HNI 25-12 - BÀI THƠ CHƯƠNG 2: BƯỚC QUA LỢI ĐỂ CHẠM NGHĨA Có người đi buôn cả đời Chỉ hỏi lời bao nhiêu Có người làm doanh nghiệp Hỏi thêm một điều: ai chịu hệ quả Lợi như ngọn lửa Sưởi ấm cũng có thể thiêu rụi Nghĩa như dòng nước Âm thầm giữ đất Người chạy theo lợi Thường đi rất nhanh Nhưng người mang nghĩa Đi rất xa Có những con số đẹp Nhưng lòng người cạn Có những năm tháng chậm Nhưng gốc rễ sâu Thương nhân tính từng đồng Doanh nhân cân từng quyết định Một bên là lợi ích Một bên là nhân sinh Khi lợi đứng trên nghĩa Thì nghĩa sẽ đòi giá Khi nghĩa dẫn đường Lợi sẽ tự tìm đến Có những cái giá không ghi trên hợp đồng Nhưng được ghi trong ký ức xã hội Danh tiếng không mua được Chỉ tích lũy Uy tín không vay được Chỉ gây dựng Người bán rẻ nghĩa Sẽ mua đắt sự yên ổn Người giữ trọn nghĩa Ngủ yên giữa biến động Bước qua lợi Không phải để nghèo đi Mà để giàu đúng cách Và khi ngoảnh lại Ta biết mình đã trở thành doanh nhân
    Love
    Like
    4
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25-12
    BÀI THƠ CHƯƠNG 22: ÁNH SÁNG KHÔNG CÓ NGÔI CAO

    Không ai sinh ra để đứng trên luật
    Chỉ có luật sinh ra để giữ người khỏi sa ngã
    Khi một người được phép đứng cao hơn đạo
    Ngày đó cộng đồng bắt đầu rạn nứt âm thầm
    Chúng ta không trao quyền lực cho cá nhân
    Chúng ta trao trách nhiệm cho nhau
    Mỗi ánh nhìn là một ngọn đèn nhỏ
    Hợp lại thành vùng sáng không kẽ hở
    Không phải để nghi ngờ
    Mà để không ai phải trượt dài trong im lặng
    Không phải để phán xét
    Mà để nhắc nhau nhớ lối về
    Ở đây, im lặng trước cái sai
    Không được gọi là trung lập
    Im lặng là một hình thức rời bỏ
    Khỏi đạo mà ta đã chọn bước vào
    Không cần tiếng hô hào
    Luật hiện diện trong từng hành vi
    Không cần người gác cổng quyền lực
    Vì mỗi người là một cánh cửa lương tâm
    Ai cũng có quyền đặt câu hỏi
    Vì câu hỏi giữ đạo được thở
    Ai cũng có nghĩa vụ trả lời
    Vì trốn tránh là dấu hiệu của bóng tối
    Người đứng đầu không được phép sai nhẹ hơn
    Mà phải chịu nặng hơn trọng lượng ảnh hưởng
    Người sáng lập không có áo giáp
    Ngoài sự trung thực trọn vẹn
    Ánh sáng không cần tấn công
    Nó chỉ cần ở đó
    Sai lầm tự lộ hình
    Ngụy biện tự mất tiếng
    Chúng ta không triệt tiêu con người
    Chúng ta triệt tiêu sự che giấu
    Ai cúi đầu trước đạo
    Cộng đồng sẽ dang tay
    Ai ngẩng đầu thách thức luật
    Sẽ thấy mình lạc lõng
    Không phải vì bị đuổi
    Mà vì không chịu nổi sự minh bạch
    Cộng đồng trưởng thành không cần la hét
    Chỉ cần giữ chuẩn mực đủ cao
    Kẻ gian không chịu được ánh sáng
    Sẽ tự tìm đường ra trong im lặng
    Luật không sống trên văn bản
    Luật sống trong cách ta nhìn nhau mỗi ngày
    Khi mỗi người tự soi mình trước
    Luật không cần đứng giữa
    Không ai đứng trên luật
    Vì tất cả đều đang đứng trong đạo
    Và khi cộng đồng cùng thở chung một chuẩn mực
    Ánh sáng trở thành mái nhà chung cho mọi người
    HNI 25-12 BÀI THƠ CHƯƠNG 22: ÁNH SÁNG KHÔNG CÓ NGÔI CAO Không ai sinh ra để đứng trên luật Chỉ có luật sinh ra để giữ người khỏi sa ngã Khi một người được phép đứng cao hơn đạo Ngày đó cộng đồng bắt đầu rạn nứt âm thầm Chúng ta không trao quyền lực cho cá nhân Chúng ta trao trách nhiệm cho nhau Mỗi ánh nhìn là một ngọn đèn nhỏ Hợp lại thành vùng sáng không kẽ hở Không phải để nghi ngờ Mà để không ai phải trượt dài trong im lặng Không phải để phán xét Mà để nhắc nhau nhớ lối về Ở đây, im lặng trước cái sai Không được gọi là trung lập Im lặng là một hình thức rời bỏ Khỏi đạo mà ta đã chọn bước vào Không cần tiếng hô hào Luật hiện diện trong từng hành vi Không cần người gác cổng quyền lực Vì mỗi người là một cánh cửa lương tâm Ai cũng có quyền đặt câu hỏi Vì câu hỏi giữ đạo được thở Ai cũng có nghĩa vụ trả lời Vì trốn tránh là dấu hiệu của bóng tối Người đứng đầu không được phép sai nhẹ hơn Mà phải chịu nặng hơn trọng lượng ảnh hưởng Người sáng lập không có áo giáp Ngoài sự trung thực trọn vẹn Ánh sáng không cần tấn công Nó chỉ cần ở đó Sai lầm tự lộ hình Ngụy biện tự mất tiếng Chúng ta không triệt tiêu con người Chúng ta triệt tiêu sự che giấu Ai cúi đầu trước đạo Cộng đồng sẽ dang tay Ai ngẩng đầu thách thức luật Sẽ thấy mình lạc lõng Không phải vì bị đuổi Mà vì không chịu nổi sự minh bạch Cộng đồng trưởng thành không cần la hét Chỉ cần giữ chuẩn mực đủ cao Kẻ gian không chịu được ánh sáng Sẽ tự tìm đường ra trong im lặng Luật không sống trên văn bản Luật sống trong cách ta nhìn nhau mỗi ngày Khi mỗi người tự soi mình trước Luật không cần đứng giữa Không ai đứng trên luật Vì tất cả đều đang đứng trong đạo Và khi cộng đồng cùng thở chung một chuẩn mực Ánh sáng trở thành mái nhà chung cho mọi người
    Love
    Like
    4
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25-12
    Chương 18
    KHI NIỀM TIN BỊ THAY THẾ BẰNG HOÀI NGHI VÀ HOANG MANG

    1. Thời đại của sự đổ vỡ niềm tin
    Con người chưa bao giờ sống trong một thời đại nhiều thông tin như hôm nay, nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy bối rối và hoang mang đến thế. Những hệ thống niềm tin từng nâng đỡ đời sống tinh thần của con người qua nhiều thế hệ – tôn giáo, truyền thống, đạo đức, chuẩn mực xã hội – đang dần mất đi vị thế tuyệt đối của mình.
    Niềm tin không còn được tiếp nhận một cách tự nhiên như trước. Thay vào đó là những câu hỏi, những nghi ngờ, những phản biện không hồi kết. Con người bắt đầu hoài nghi mọi thứ: giáo lý, thẩm quyền, lịch sử, thậm chí hoài nghi cả chính cảm nhận của mình.
    Sự hoài nghi, ở mức độ lành mạnh, có thể là cánh cửa mở ra nhận thức sâu sắc hơn. Nhưng khi hoài nghi trở thành trạng thái thường trực mà không có nền tảng nội tâm vững vàng, nó biến thành hoang mang – một cảm giác lạc lối âm thầm nhưng dai dẳng.

    2. Khi niềm tin cũ sụp đổ nhưng niềm tin mới chưa hình thành
    Hoang mang thường xuất hiện trong khoảng trống giữa hai bờ: bờ của niềm tin cũ đã mất và bờ của nhận thức mới chưa kịp hình thành. Con người không còn tin như trước, nhưng cũng chưa biết tin vào điều gì khác.
    Khoảng trống này vô cùng bất an. Nó khiến con người cảm thấy mất phương hướng, mất chỗ dựa tinh thần. Những giá trị từng được xem là “đúng”, “thiêng liêng”, “bất biến” nay trở nên tương đối, thậm chí bị phủ nhận.
    Không ít người trong giai đoạn này rơi vào trạng thái:
    – Hoài nghi mọi hệ thống niềm tin
    – Hoài nghi động cơ của người khác
    – Hoài nghi chính bản thân mình
    Sự hoài nghi lan rộng như làn sương mù che phủ tâm trí, khiến con người không còn khả năng nhìn rõ đâu là phương hướng sống.

    3. Hoài nghi: con dao hai lưỡi
    Hoài nghi tự thân không phải là kẻ thù của niềm tin. Trái lại, hoài nghi chân thành là bước khởi đầu của trí tuệ. Nó giúp con người thoát khỏi niềm tin mù quáng, khỏi sự lệ thuộc vào quyền lực bên ngoài.
    Nhưng khi hoài nghi không đi cùng với tỉnh thức nội tâm, nó trở thành con dao hai lưỡi. Con người hoài nghi tất cả, nhưng lại không xây dựng được nền tảng nào để đứng vững. Khi không còn điều gì đáng tin, tâm trí rơi vào trạng thái trôi nổi.
    HNI 25-12 🌺Chương 18 KHI NIỀM TIN BỊ THAY THẾ BẰNG HOÀI NGHI VÀ HOANG MANG 1. Thời đại của sự đổ vỡ niềm tin Con người chưa bao giờ sống trong một thời đại nhiều thông tin như hôm nay, nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy bối rối và hoang mang đến thế. Những hệ thống niềm tin từng nâng đỡ đời sống tinh thần của con người qua nhiều thế hệ – tôn giáo, truyền thống, đạo đức, chuẩn mực xã hội – đang dần mất đi vị thế tuyệt đối của mình. Niềm tin không còn được tiếp nhận một cách tự nhiên như trước. Thay vào đó là những câu hỏi, những nghi ngờ, những phản biện không hồi kết. Con người bắt đầu hoài nghi mọi thứ: giáo lý, thẩm quyền, lịch sử, thậm chí hoài nghi cả chính cảm nhận của mình. Sự hoài nghi, ở mức độ lành mạnh, có thể là cánh cửa mở ra nhận thức sâu sắc hơn. Nhưng khi hoài nghi trở thành trạng thái thường trực mà không có nền tảng nội tâm vững vàng, nó biến thành hoang mang – một cảm giác lạc lối âm thầm nhưng dai dẳng. 2. Khi niềm tin cũ sụp đổ nhưng niềm tin mới chưa hình thành Hoang mang thường xuất hiện trong khoảng trống giữa hai bờ: bờ của niềm tin cũ đã mất và bờ của nhận thức mới chưa kịp hình thành. Con người không còn tin như trước, nhưng cũng chưa biết tin vào điều gì khác. Khoảng trống này vô cùng bất an. Nó khiến con người cảm thấy mất phương hướng, mất chỗ dựa tinh thần. Những giá trị từng được xem là “đúng”, “thiêng liêng”, “bất biến” nay trở nên tương đối, thậm chí bị phủ nhận. Không ít người trong giai đoạn này rơi vào trạng thái: – Hoài nghi mọi hệ thống niềm tin – Hoài nghi động cơ của người khác – Hoài nghi chính bản thân mình Sự hoài nghi lan rộng như làn sương mù che phủ tâm trí, khiến con người không còn khả năng nhìn rõ đâu là phương hướng sống. 3. Hoài nghi: con dao hai lưỡi Hoài nghi tự thân không phải là kẻ thù của niềm tin. Trái lại, hoài nghi chân thành là bước khởi đầu của trí tuệ. Nó giúp con người thoát khỏi niềm tin mù quáng, khỏi sự lệ thuộc vào quyền lực bên ngoài. Nhưng khi hoài nghi không đi cùng với tỉnh thức nội tâm, nó trở thành con dao hai lưỡi. Con người hoài nghi tất cả, nhưng lại không xây dựng được nền tảng nào để đứng vững. Khi không còn điều gì đáng tin, tâm trí rơi vào trạng thái trôi nổi.
    Love
    Like
    Haha
    Angry
    5
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25-12
    Bài thơ Chương 14. Văn hóa so sánh và áp lực phải hơn người khác

    Con người lớn lên
    trong những chiếc gương vô hình,
    so mình với người
    từ dáng đi, nụ cười
    đến cả ước mơ.
    Ngày còn nhỏ,
    ta được hỏi:
    “Sao không giỏi như bạn?”
    Câu hỏi ấy
    lớn dần theo năm tháng
    trở thành sợi dây vô hình
    buộc chặt đời người.
    Mạng xã hội mở ra
    một sân khấu không màn che,
    nơi ai cũng phải rạng rỡ,
    ai cũng phải thành công,
    và nỗi buồn
    bị giấu sau những tấm hình đã lọc màu.
    Ta chạy,
    không hẳn vì khát vọng,
    mà vì sợ đứng sau.
    Ta cố hơn người,
    không phải để hạnh phúc hơn,
    mà để bớt thua kém trong ánh nhìn.
    So sánh sinh ra
    ganh đua,
    ganh đua nuôi lớn
    bất an.
    Càng nhìn lên,
    lòng càng thấy thiếu.
    Có những người
    đánh đổi bình an
    để mua lấy vị trí,
    đánh đổi sức khỏe
    để kịp bằng ai đó
    mà chẳng bao giờ là mình.
    Nhưng đời người
    không phải một cuộc đua chung vạch đích.
    Mỗi linh hồn
    có nhịp đi riêng,
    mỗi bông hoa
    nở theo mùa của nó.
    Khi thôi so sánh,
    ta bắt đầu lắng nghe chính mình,
    bước chậm lại
    và nhận ra:
    không cần hơn ai cả,
    chỉ cần trọn vẹn
    với con đường mình đang đi.
    HNI 25-12 📕 Bài thơ Chương 14. Văn hóa so sánh và áp lực phải hơn người khác Con người lớn lên trong những chiếc gương vô hình, so mình với người từ dáng đi, nụ cười đến cả ước mơ. Ngày còn nhỏ, ta được hỏi: “Sao không giỏi như bạn?” Câu hỏi ấy lớn dần theo năm tháng trở thành sợi dây vô hình buộc chặt đời người. Mạng xã hội mở ra một sân khấu không màn che, nơi ai cũng phải rạng rỡ, ai cũng phải thành công, và nỗi buồn bị giấu sau những tấm hình đã lọc màu. Ta chạy, không hẳn vì khát vọng, mà vì sợ đứng sau. Ta cố hơn người, không phải để hạnh phúc hơn, mà để bớt thua kém trong ánh nhìn. So sánh sinh ra ganh đua, ganh đua nuôi lớn bất an. Càng nhìn lên, lòng càng thấy thiếu. Có những người đánh đổi bình an để mua lấy vị trí, đánh đổi sức khỏe để kịp bằng ai đó mà chẳng bao giờ là mình. Nhưng đời người không phải một cuộc đua chung vạch đích. Mỗi linh hồn có nhịp đi riêng, mỗi bông hoa nở theo mùa của nó. Khi thôi so sánh, ta bắt đầu lắng nghe chính mình, bước chậm lại và nhận ra: không cần hơn ai cả, chỉ cần trọn vẹn với con đường mình đang đi.
    Love
    Like
    Angry
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HCOIN ROYAL RED

    Kẹo Nhân Sâm Đế Vương – Vị Ngọt Hoàng Gia

    Tinh thần sản phẩm

    Royal Red lấy cảm hứng từ hình ảnh đế vương phương Đông: uy nghi, tinh tế, chuẩn mực.
    Không phải kẹo đại trà – mà là kẹo thưởng thức chậm, dành cho người trưởng thành.



    HÌNH DÁNG & CẢM GIÁC
    • Kẹo tạo hình:
    Vương miện / 🛡 ấn ngọc / kim cương đỏ
    • Màu sắc: đỏ ruby sẫm – ánh hổ phách
    • Kết cấu: cứng ngoài – tan chậm – mịn trong
    • Không dính răng, không gắt cổ



    HƯƠNG VỊ “ROYAL GINSENG SIGNATURE”

    Cân bằng để dễ ăn – không đắng gắt:
    Nhân sâm nhẹ (hậu vị ấm, thanh)
    Mật ong rừng dịu
    Anh đào đỏ
    Hoa hồng thoảng rất nhẹ

    Ngọt đầu – ấm giữa – thanh hậu



    THÀNH PHẦN ĐỊNH HƯỚNG (AN TOÀN)
    • Đường mía tinh luyện cao cấp
    • Chiết xuất nhân sâm ở mức thực phẩm
    • Trái cây tự nhiên
    • Không dùng màu gắt
    • Không quảng cáo tác dụng y học

    (Định vị là kẹo cao cấp, không phải thuốc)



    BAO BÌ
    • Tông màu: Đỏ hoàng gia – viền vàng
    • Logo: Hcoin Royal Red dập nổi
    • Chất liệu:
    • Túi zipper cao cấp
    • Hộp quà Đế Vương (phiên bản đặc biệt)



    THÔNG ĐIỆP

    “Một viên – Một khoảnh khắc đế vương.”
    “Royal Red – Vị ngọt của quyền uy.”



    ĐỊNH VỊ SỬ DỤNG
    • Quà tặng cao cấp
    • Thưởng thức khi làm việc, tiếp khách
    • Không dành cho trẻ nhỏ
    👑 HCOIN ROYAL RED Kẹo Nhân Sâm Đế Vương – Vị Ngọt Hoàng Gia 🌟 Tinh thần sản phẩm Royal Red lấy cảm hứng từ hình ảnh đế vương phương Đông: uy nghi, tinh tế, chuẩn mực. Không phải kẹo đại trà – mà là kẹo thưởng thức chậm, dành cho người trưởng thành. ⸻ 💎 HÌNH DÁNG & CẢM GIÁC • Kẹo tạo hình: • 👑 Vương miện / 🛡 ấn ngọc / 💎 kim cương đỏ • Màu sắc: đỏ ruby sẫm – ánh hổ phách • Kết cấu: cứng ngoài – tan chậm – mịn trong • Không dính răng, không gắt cổ ⸻ 🌿 HƯƠNG VỊ “ROYAL GINSENG SIGNATURE” Cân bằng để dễ ăn – không đắng gắt: • 🌱 Nhân sâm nhẹ (hậu vị ấm, thanh) • 🍯 Mật ong rừng dịu • 🍒 Anh đào đỏ • 🌹 Hoa hồng thoảng rất nhẹ 👉 Ngọt đầu – ấm giữa – thanh hậu ⸻ 🧾 THÀNH PHẦN ĐỊNH HƯỚNG (AN TOÀN) • Đường mía tinh luyện cao cấp • Chiết xuất nhân sâm ở mức thực phẩm • Trái cây tự nhiên • Không dùng màu gắt • Không quảng cáo tác dụng y học (Định vị là kẹo cao cấp, không phải thuốc) ⸻ 🎁 BAO BÌ • Tông màu: Đỏ hoàng gia – viền vàng • Logo: Hcoin Royal Red dập nổi • Chất liệu: • Túi zipper cao cấp • Hộp quà Đế Vương (phiên bản đặc biệt) ⸻ ✨ THÔNG ĐIỆP “Một viên – Một khoảnh khắc đế vương.” “Royal Red – Vị ngọt của quyền uy.” ⸻ 🎯 ĐỊNH VỊ SỬ DỤNG • Quà tặng cao cấp • Thưởng thức khi làm việc, tiếp khách • Không dành cho trẻ nhỏ
    Love
    Like
    6
    157 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25-12
    bài thơ Chương 15. Đứt gãy giữa các thế hệ
    và sự mất truyền thừa tinh thần

    Có một khoảng lặng dài
    giữa lời cha kể
    và tai con nghe.
    Câu chuyện chưa kịp tròn
    đã rơi vào quên lãng.
    Ông bà nói bằng ký ức,
    cha mẹ nói bằng kinh nghiệm,
    con cái nói bằng tốc độ,
    và chẳng ai còn đủ chậm
    để hiểu nhau.
    Những giá trị từng được truyền
    qua bếp lửa, mái hiên,
    qua câu ca, lời ru,
    nay bị thay thế
    bằng màn hình sáng lạnh
    và những thông tin vội vàng.
    Người đi trước
    mang theo nỗi sợ bị lạc hậu,
    người đi sau
    mang theo nỗi sợ bị ràng buộc.
    Giữa hai nỗi sợ ấy,
    sợi dây tinh thần mỏng dần.
    Con không còn hỏi
    “Vì sao ông bà sống như vậy?”
    Cha mẹ không còn kể
    “Ngày xưa chúng ta đã đi qua điều gì.”
    Sự im lặng
    trở thành di sản duy nhất.
    Khi truyền thống không được trao,
    nó hóa thành gánh nặng.
    Khi kinh nghiệm không được lắng nghe,
    nó trở thành lời thừa.
    Một thế hệ lớn lên
    đầy đủ vật chất
    nhưng thiếu điểm tựa tinh thần,
    lang thang giữa thế giới rộng lớn
    mà không biết mình từ đâu đến.
    Chỉ khi có người dừng lại,
    cúi đầu lắng nghe quá khứ
    bằng trái tim khiêm nhường,
    và có người mở lòng
    đón nhận tương lai
    bằng yêu thương,
    dòng chảy mới liền mạch trở lại.
    Truyền thừa không phải
    là giữ nguyên hình thức,
    mà là giữ được tinh thần.
    Khi các thế hệ
    biết gặp nhau ở nhân tính,
    đứt gãy sẽ hóa
    thành tiếp nối.
    HNI 25-12 📕 bài thơ Chương 15. Đứt gãy giữa các thế hệ và sự mất truyền thừa tinh thần Có một khoảng lặng dài giữa lời cha kể và tai con nghe. Câu chuyện chưa kịp tròn đã rơi vào quên lãng. Ông bà nói bằng ký ức, cha mẹ nói bằng kinh nghiệm, con cái nói bằng tốc độ, và chẳng ai còn đủ chậm để hiểu nhau. Những giá trị từng được truyền qua bếp lửa, mái hiên, qua câu ca, lời ru, nay bị thay thế bằng màn hình sáng lạnh và những thông tin vội vàng. Người đi trước mang theo nỗi sợ bị lạc hậu, người đi sau mang theo nỗi sợ bị ràng buộc. Giữa hai nỗi sợ ấy, sợi dây tinh thần mỏng dần. Con không còn hỏi “Vì sao ông bà sống như vậy?” Cha mẹ không còn kể “Ngày xưa chúng ta đã đi qua điều gì.” Sự im lặng trở thành di sản duy nhất. Khi truyền thống không được trao, nó hóa thành gánh nặng. Khi kinh nghiệm không được lắng nghe, nó trở thành lời thừa. Một thế hệ lớn lên đầy đủ vật chất nhưng thiếu điểm tựa tinh thần, lang thang giữa thế giới rộng lớn mà không biết mình từ đâu đến. Chỉ khi có người dừng lại, cúi đầu lắng nghe quá khứ bằng trái tim khiêm nhường, và có người mở lòng đón nhận tương lai bằng yêu thương, dòng chảy mới liền mạch trở lại. Truyền thừa không phải là giữ nguyên hình thức, mà là giữ được tinh thần. Khi các thế hệ biết gặp nhau ở nhân tính, đứt gãy sẽ hóa thành tiếp nối.
    Love
    Like
    Haha
    Angry
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25-12
    Bài thơ Chương 16. Con người xa rời tự nhiên – xa rời chính mình

    Con người rời bỏ rừng xanh,
    Bỏ tiếng gió gọi, bỏ lành mạch sông.
    Đổi trăng sao lấy đèn hồng,
    Đổi mùi đất ẩm lấy vòng bê tông.
    Sáng nhìn màn hình thay mây,
    Đêm nghe chuông báo thay ngày trăng lên.
    Bước nhanh giữa chốn ồn êm,
    Mà quên nhịp thở rất hiền trong ta.
    Ta quên cây cũng biết già,
    Quên sông có nhớ, quên hoa biết buồn.
    Chặt rừng như chặt tâm hồn,
    Đào sâu lòng đất – đào luôn chính mình.
    Có khi giữa phố đông nghìn,
    Lại nghe trống rỗng lặng thinh bên trong.
    Có nhà cao, có tiền đồng,
    Mà không tìm thấy chỗ nương tâm hồn.
    Tự nhiên vốn ở rất gần,
    Trong hơi thở nhẹ, trong lần lặng im.
    Xa rừng là lạc trái tim,
    Xa mình – nên mới đi tìm bên ngoài.
    Ngày nào ta biết dừng lại,
    Nghe chim, nghe gió, nghe đời thở chung.
    Tự nhiên trở lại trong ta,
    Con người lại gặp chính mình… rất xưa.
    HNI 25-12 📕 Bài thơ Chương 16. Con người xa rời tự nhiên – xa rời chính mình Con người rời bỏ rừng xanh, Bỏ tiếng gió gọi, bỏ lành mạch sông. Đổi trăng sao lấy đèn hồng, Đổi mùi đất ẩm lấy vòng bê tông. Sáng nhìn màn hình thay mây, Đêm nghe chuông báo thay ngày trăng lên. Bước nhanh giữa chốn ồn êm, Mà quên nhịp thở rất hiền trong ta. Ta quên cây cũng biết già, Quên sông có nhớ, quên hoa biết buồn. Chặt rừng như chặt tâm hồn, Đào sâu lòng đất – đào luôn chính mình. Có khi giữa phố đông nghìn, Lại nghe trống rỗng lặng thinh bên trong. Có nhà cao, có tiền đồng, Mà không tìm thấy chỗ nương tâm hồn. Tự nhiên vốn ở rất gần, Trong hơi thở nhẹ, trong lần lặng im. Xa rừng là lạc trái tim, Xa mình – nên mới đi tìm bên ngoài. Ngày nào ta biết dừng lại, Nghe chim, nghe gió, nghe đời thở chung. Tự nhiên trở lại trong ta, Con người lại gặp chính mình… rất xưa.
    Love
    Like
    Angry
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25-12
    Bài thơ Chương 17. Tôn giáo hình thức và sự khô cạn trải nghiệm nội tâm

    Người ta đi lễ rất đông,
    Mà tim đóng kín như không cửa vào.
    Chuông rung khắp nẻo chiêm bao,
    Lòng thì khô hạn, khát ao suối nguồn.
    Môi đọc kinh, miệng thì thầm,
    Nhưng tâm phiêu lạc trăm lần hơn xưa.
    Lời thiêng rơi giữa nắng mưa,
    Chưa kịp thấm đất đã vừa bay xa.
    Áo đạo khoác nặng hình hài,
    Mà quên cởi bỏ gông xiềng bên trong.
    Quỳ lâu cho đúng nghi môn,
    Đứng lên vẫn gánh oán – hơn – thua đầy người.
    Có khi tượng Phật rất gần,
    Mà lòng xa vắng, bâng khuâng chính mình.
    Thắp nhang cầu phúc – cầu danh,
    Quên cầu tỉnh thức, an lành nội tâm.
    Đạo đâu nằm ở hương hoa,
    Cũng không trú ngụ nơi tòa nguy nga.
    Đạo là phút lặng đi qua,
    Khi ta thấy rõ mình là ai đây.
    Một giọt trải nghiệm nội tâm,
    Còn hơn ngàn lễ mà tâm vắng nhà.
    Khi lòng chạm được thật thà,
    Thì không cần hỏi: Đạo là ở đâu.
    HNI 25-12 📕 Bài thơ Chương 17. Tôn giáo hình thức và sự khô cạn trải nghiệm nội tâm Người ta đi lễ rất đông, Mà tim đóng kín như không cửa vào. Chuông rung khắp nẻo chiêm bao, Lòng thì khô hạn, khát ao suối nguồn. Môi đọc kinh, miệng thì thầm, Nhưng tâm phiêu lạc trăm lần hơn xưa. Lời thiêng rơi giữa nắng mưa, Chưa kịp thấm đất đã vừa bay xa. Áo đạo khoác nặng hình hài, Mà quên cởi bỏ gông xiềng bên trong. Quỳ lâu cho đúng nghi môn, Đứng lên vẫn gánh oán – hơn – thua đầy người. Có khi tượng Phật rất gần, Mà lòng xa vắng, bâng khuâng chính mình. Thắp nhang cầu phúc – cầu danh, Quên cầu tỉnh thức, an lành nội tâm. Đạo đâu nằm ở hương hoa, Cũng không trú ngụ nơi tòa nguy nga. Đạo là phút lặng đi qua, Khi ta thấy rõ mình là ai đây. Một giọt trải nghiệm nội tâm, Còn hơn ngàn lễ mà tâm vắng nhà. Khi lòng chạm được thật thà, Thì không cần hỏi: Đạo là ở đâu.
    Love
    Like
    Haha
    Angry
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25-12
    Bài thơ Chương 18:. Khi niềm tin bị thay thế bằng hoài nghi và hoang mang

    Có một ngày ta thôi tin gió,
    Thôi tin mầm vẫn nảy sau đông.
    Câu hỏi mọc đầy trong óc,
    Mà câu trả lời thì trống không.
    Người nói nhiều về chân lý,
    Nhưng sống xa lạ với chân thành.
    Niềm tin mòn như viên đá cũ,
    Qua tay đời, sứt cạnh mong manh.
    Ta nghi ngờ cả điều tử tế,
    Nghi cả chính mình lúc thiện lương.
    Giữa biển thông tin cuồn cuộn,
    Lòng trôi không bến, chẳng quê hương.
    Hoài nghi đội lốt là tỉnh thức,
    Nhưng sâu bên trong là sợ đau.
    Sợ tin rồi lại thêm vỡ mộng,
    Nên tim khép lại trước nhiệm mầu.
    Có đêm ta hỏi: “Đường ở đâu?”
    Sao nhiều ánh sáng mà không ấm.
    Có ngàn lời hứa trên môi thế giới,
    Mà không lời nào chạm đến tâm.
    Niềm tin không sinh từ tranh cãi,
    Cũng chẳng đến từ giáo điều xưa.
    Nó lớn lên từ điều rất nhỏ:
    Một phút sống thật giữa đời mưa.
    Khi ta dám tin vào hơi thở,
    Tin vào lương tri rất con người.
    Hoài nghi lặng xuống như sương sớm,
    Niềm tin trở về — không gọi mời.
    HNI 25-12 📕 Bài thơ Chương 18:. Khi niềm tin bị thay thế bằng hoài nghi và hoang mang Có một ngày ta thôi tin gió, Thôi tin mầm vẫn nảy sau đông. Câu hỏi mọc đầy trong óc, Mà câu trả lời thì trống không. Người nói nhiều về chân lý, Nhưng sống xa lạ với chân thành. Niềm tin mòn như viên đá cũ, Qua tay đời, sứt cạnh mong manh. Ta nghi ngờ cả điều tử tế, Nghi cả chính mình lúc thiện lương. Giữa biển thông tin cuồn cuộn, Lòng trôi không bến, chẳng quê hương. Hoài nghi đội lốt là tỉnh thức, Nhưng sâu bên trong là sợ đau. Sợ tin rồi lại thêm vỡ mộng, Nên tim khép lại trước nhiệm mầu. Có đêm ta hỏi: “Đường ở đâu?” Sao nhiều ánh sáng mà không ấm. Có ngàn lời hứa trên môi thế giới, Mà không lời nào chạm đến tâm. Niềm tin không sinh từ tranh cãi, Cũng chẳng đến từ giáo điều xưa. Nó lớn lên từ điều rất nhỏ: Một phút sống thật giữa đời mưa. Khi ta dám tin vào hơi thở, Tin vào lương tri rất con người. Hoài nghi lặng xuống như sương sớm, Niềm tin trở về — không gọi mời.
    Love
    Like
    Angry
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25-12
    BÀI THƠ CHƯƠNG 35: KHI ĐỒNG TIỀN BIẾT DỪNG LẠI

    Đồng tiền sinh ra không có lỗi
    Lỗi nằm ở bàn tay nắm giữ nó
    Công nghệ chạy rất nhanh
    Nhưng lương tâm thì không tự động theo kịp
    Có những dòng code không biết xấu hổ
    Có những thuật toán không biết dừng
    Chúng chỉ làm đúng điều được viết
    Dù con người có biến mất phía sau
    Web3 mở ra cánh cửa không khóa
    Nhưng cũng gỡ bỏ nhiều hàng rào
    Khi không còn ai đứng giữa
    Ai sẽ đứng canh cho đạo?
    Tiền chảy rất êm trong blockchain
    Nhưng có thể rất lạnh trong lòng người
    Ẩn danh giúp ta tự do
    Và cũng giúp ta trốn trách nhiệm
    Có những lợi nhuận đến rất nhanh
    Như tia lửa trong đêm tối
    Nhưng để lại tro tàn
    Và những con người không kịp hiểu mình đã mất gì
    Đồng tiền có đạo không chạy đua
    Nó biết hỏi trước khi đi
    Lợi này có làm ai tổn thương không
    Giàu này có để lại điều gì sau lưng
    Không phải thứ gì tạo ra được
    Cũng xứng đáng tồn tại
    Không phải thứ gì sinh lợi
    Cũng nên được tung hô
    Công nghệ không cần trở thành thần thánh
    Chỉ cần trở thành người phục vụ đúng mực
    Khi đồng tiền cúi đầu trước giới hạn
    Xã hội mới có chỗ để thở
    Đừng dùng tương lai làm mồi câu
    Cho lòng tham của hiện tại
    Đừng biến tự do tài chính
    Thành giấy phép cho sự vô cảm
    Có những hệ thống cần được chậm lại
    Để con người kịp bước cùng
    Có những quyết định cần ánh sáng
    Chứ không chỉ tốc độ
    Đồng tiền không phải thước đo con người
    Token không thay thế được nhân phẩm
    Giá trị thật không nằm trong ví
    Mà nằm trong điều ta không nỡ làm
    Một ngày nào đó
    Khi công nghệ đủ trưởng thành
    Nó sẽ không hỏi ta làm được gì
    Mà hỏi ta nên làm gì
    Và khi đồng tiền biết dừng đúng lúc
    Biết quay đầu trước đạo lý
    Tương lai sẽ không phải xin lỗi quá khứ
    Vì đã đánh đổi nhân tính quá rẻ
    HNI 25-12 BÀI THƠ CHƯƠNG 35: KHI ĐỒNG TIỀN BIẾT DỪNG LẠI Đồng tiền sinh ra không có lỗi Lỗi nằm ở bàn tay nắm giữ nó Công nghệ chạy rất nhanh Nhưng lương tâm thì không tự động theo kịp Có những dòng code không biết xấu hổ Có những thuật toán không biết dừng Chúng chỉ làm đúng điều được viết Dù con người có biến mất phía sau Web3 mở ra cánh cửa không khóa Nhưng cũng gỡ bỏ nhiều hàng rào Khi không còn ai đứng giữa Ai sẽ đứng canh cho đạo? Tiền chảy rất êm trong blockchain Nhưng có thể rất lạnh trong lòng người Ẩn danh giúp ta tự do Và cũng giúp ta trốn trách nhiệm Có những lợi nhuận đến rất nhanh Như tia lửa trong đêm tối Nhưng để lại tro tàn Và những con người không kịp hiểu mình đã mất gì Đồng tiền có đạo không chạy đua Nó biết hỏi trước khi đi Lợi này có làm ai tổn thương không Giàu này có để lại điều gì sau lưng Không phải thứ gì tạo ra được Cũng xứng đáng tồn tại Không phải thứ gì sinh lợi Cũng nên được tung hô Công nghệ không cần trở thành thần thánh Chỉ cần trở thành người phục vụ đúng mực Khi đồng tiền cúi đầu trước giới hạn Xã hội mới có chỗ để thở Đừng dùng tương lai làm mồi câu Cho lòng tham của hiện tại Đừng biến tự do tài chính Thành giấy phép cho sự vô cảm Có những hệ thống cần được chậm lại Để con người kịp bước cùng Có những quyết định cần ánh sáng Chứ không chỉ tốc độ Đồng tiền không phải thước đo con người Token không thay thế được nhân phẩm Giá trị thật không nằm trong ví Mà nằm trong điều ta không nỡ làm Một ngày nào đó Khi công nghệ đủ trưởng thành Nó sẽ không hỏi ta làm được gì Mà hỏi ta nên làm gì Và khi đồng tiền biết dừng đúng lúc Biết quay đầu trước đạo lý Tương lai sẽ không phải xin lỗi quá khứ Vì đã đánh đổi nhân tính quá rẻ
    Love
    Like
    Angry
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ