• HNI 26/12 - B7
    BÀI THƠ CHƯƠNG 32:
    NHỮNG CÔNG TRÌNH TÔN GIÁO GẮN VỚI LỊCH SỬ DÂN TỘC
    Trên dải đất ngàn năm hun đúc khí,
    Đứng bóng thời gian những mái tự uy nghi.
    Chùa cổ thắp hồn thiêng qua thế kỷ,
    Tháp nghìn năm còn vọng tiếng kinh tri.
    Mỗi phiến đá, mỗi hàng gạch trầm mặc,
    Mang dấu người xưa giữ nước dựng non.
    Mái điện đỏ như hồn thiêng đất Việt,
    Nối quá khứ vào từng nhịp cháy son.
    Đình làng nhỏ — nơi dân thề son sắt,
    Cầu bình an qua bão tố chiến chinh.
    Miếu giữa núi — trông trời cao đất rộng,
    Giữ niềm tin cho trọn đạo nghĩa mình.
    Có công trình vươn lên từ máu lửa,
    Giữa khói binh vẫn giữ ánh đèn thiêng.
    Có thánh tích vượt qua đời giông gió,
    Hóa biểu tượng của một giống nòi kiên.
    Ta đứng đó, giữa chiều xưa vọng lại,
    Thấy cha ông từng gửi gắm tâm hồn.
    Tín ngưỡng cũ đâu chỉ là thờ phụng,
    Mà là lời thệ nguyện với nước non.
    Những công trình, như trang thơ dựng sử,
    Như lời nguyền gìn giữ cõi sơn hà.
    Dẫu năm tháng phai vôi mòn gỗ mục,
    Tinh thần Việt — còn mãi với trăng sao.
    HNI 26/12 - B7 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 32: NHỮNG CÔNG TRÌNH TÔN GIÁO GẮN VỚI LỊCH SỬ DÂN TỘC Trên dải đất ngàn năm hun đúc khí, Đứng bóng thời gian những mái tự uy nghi. Chùa cổ thắp hồn thiêng qua thế kỷ, Tháp nghìn năm còn vọng tiếng kinh tri. Mỗi phiến đá, mỗi hàng gạch trầm mặc, Mang dấu người xưa giữ nước dựng non. Mái điện đỏ như hồn thiêng đất Việt, Nối quá khứ vào từng nhịp cháy son. Đình làng nhỏ — nơi dân thề son sắt, Cầu bình an qua bão tố chiến chinh. Miếu giữa núi — trông trời cao đất rộng, Giữ niềm tin cho trọn đạo nghĩa mình. Có công trình vươn lên từ máu lửa, Giữa khói binh vẫn giữ ánh đèn thiêng. Có thánh tích vượt qua đời giông gió, Hóa biểu tượng của một giống nòi kiên. Ta đứng đó, giữa chiều xưa vọng lại, Thấy cha ông từng gửi gắm tâm hồn. Tín ngưỡng cũ đâu chỉ là thờ phụng, Mà là lời thệ nguyện với nước non. Những công trình, như trang thơ dựng sử, Như lời nguyền gìn giữ cõi sơn hà. Dẫu năm tháng phai vôi mòn gỗ mục, Tinh thần Việt — còn mãi với trăng sao.
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/mu4ZKVF9mH8?si=LuEeQnwnfKtbyxz-
    https://youtu.be/mu4ZKVF9mH8?si=LuEeQnwnfKtbyxz-
    Like
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 26/12 - B8
    BÀI THƠ CHƯƠNG 33 :
    KHI NGƯỜI TU HÀNH TRỞ THÀNH ĐIỂM TỰA CHO NHÂN DÂN
    Giữa cuộc thế bao lần dông bão,
    Có bóng người tu lặng lẽ đứng bên.
    Một mái áo nâu, một tấm lòng rất nhỏ,
    Mà nâng đời qua những nỗi truân chuyên.
    Người giữ đạo không xa rời nhân thế,
    Ngọn đèn tâm soi lối những phận người.
    Lời chỉ dạy nhẹ như làn gió sớm,
    Mà hóa thành sức mạnh giữa chơi vơi.
    Khi dân khổ, người gieo câu an ủi,
    Khi dân sầu, người mở lối trở về.
    Giữa oan trái, người khơi nguồn tỉnh thức,
    Để thiện lương từ đó rộng tư bề.
    Không giáo điều, không phô màu thánh tích,
    Chỉ nụ cười chân thật giữa nhân gian.
    Chỉ đôi mắt thấu từng điều uẩn khúc,
    Chỉ tấm lòng đem ánh sáng bình an.
    Dân trông cậy không vì điều huyền bí,
    Mà vì người sống đúng đạo từ tâm.
    Khi nguy biến, người là bờ kinh vững,
    Khi loạn lạc, người giữ nhịp trầm thâm.
    Và như thế, giữa muôn ngàn đổi mới,
    Người tu hành vẫn hóa chốn tựa nương.
    Đạo theo đất, theo từng hơi thở sống,
    Nâng nhân dân qua mọi bước trên đường.
    Đời đổi hướng, lòng người còn bão tố,
    Vẫn cần lắm một tấm lòng chân tu.
    Điểm tựa ấy không xây bằng đá tạc,
    Mà xây bằng tâm sáng giữa mây mù.
    HNI 26/12 - B8 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 33 : KHI NGƯỜI TU HÀNH TRỞ THÀNH ĐIỂM TỰA CHO NHÂN DÂN Giữa cuộc thế bao lần dông bão, Có bóng người tu lặng lẽ đứng bên. Một mái áo nâu, một tấm lòng rất nhỏ, Mà nâng đời qua những nỗi truân chuyên. Người giữ đạo không xa rời nhân thế, Ngọn đèn tâm soi lối những phận người. Lời chỉ dạy nhẹ như làn gió sớm, Mà hóa thành sức mạnh giữa chơi vơi. Khi dân khổ, người gieo câu an ủi, Khi dân sầu, người mở lối trở về. Giữa oan trái, người khơi nguồn tỉnh thức, Để thiện lương từ đó rộng tư bề. Không giáo điều, không phô màu thánh tích, Chỉ nụ cười chân thật giữa nhân gian. Chỉ đôi mắt thấu từng điều uẩn khúc, Chỉ tấm lòng đem ánh sáng bình an. Dân trông cậy không vì điều huyền bí, Mà vì người sống đúng đạo từ tâm. Khi nguy biến, người là bờ kinh vững, Khi loạn lạc, người giữ nhịp trầm thâm. Và như thế, giữa muôn ngàn đổi mới, Người tu hành vẫn hóa chốn tựa nương. Đạo theo đất, theo từng hơi thở sống, Nâng nhân dân qua mọi bước trên đường. Đời đổi hướng, lòng người còn bão tố, Vẫn cần lắm một tấm lòng chân tu. Điểm tựa ấy không xây bằng đá tạc, Mà xây bằng tâm sáng giữa mây mù.
    Love
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/zJ2RxR87XB0?si=haoZZ-P_XRm0cRUa
    https://youtu.be/zJ2RxR87XB0?si=haoZZ-P_XRm0cRUa
    Like
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/t5Qj73LQm4M?si=UgcHQcqItcmXaoKe
    https://youtu.be/t5Qj73LQm4M?si=UgcHQcqItcmXaoKe
    Like
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 26/12 - B9
    BÀI THƠ CHƯƠNG 34 : HOÀ HỢP TÔN GIÁO – HOÀ HỢP DÂN TỘC
    Trên dải đất nghìn năm chung vận nước,
    Bao đạo lành cùng hội tụ trời Nam.
    Tiếng chuông sớm hòa câu kinh buổi nguyện,
    Như nhắn rằng: lòng người hãy dịu an.
    Từ thánh thất đến ngôi chùa vách cổ,
    Từ giáo đường đến miếu nhỏ quê hương,
    Những niềm tin khác nhau nhưng một hướng:
    Vì nhân dân gìn giữ nếp yêu thương.
    Hòa hợp đạo không phải là đồng nhất,
    Mà tôn nhau trong sự khác biệt thiêng.
    Như trăm suối chảy về chung biển lớn,
    Góp màu xanh cho sóng nước bình yên.
    Dân tộc ấy vững vàng qua bão tố,
    Vì biết gom tất cả lại một nhà.
    Khi lòng đạo hòa vào lòng dân tộc,
    Đất nước thêm bền vững giữa phong ba.
    Hòa hợp đạo là mở lòng lắng nghe,
    Là hiểu nhau qua từng điều nhỏ nhặt.
    Là dựng nhịp cầu giữa bao nẻo đường tin,
    Để yêu thương không bao giờ đứt đoạn.
    Và khi ấy, muôn người chung hướng thiện,
    Ngọn lửa hòa bình sáng giữa trời mây.
    Dân tộc lớn không chỉ nhờ sức mạnh,
    Mà nhờ tình gắn kết tự ngàn xưa dựng xây.
    HNI 26/12 - B9 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 34 : HOÀ HỢP TÔN GIÁO – HOÀ HỢP DÂN TỘC Trên dải đất nghìn năm chung vận nước, Bao đạo lành cùng hội tụ trời Nam. Tiếng chuông sớm hòa câu kinh buổi nguyện, Như nhắn rằng: lòng người hãy dịu an. Từ thánh thất đến ngôi chùa vách cổ, Từ giáo đường đến miếu nhỏ quê hương, Những niềm tin khác nhau nhưng một hướng: Vì nhân dân gìn giữ nếp yêu thương. Hòa hợp đạo không phải là đồng nhất, Mà tôn nhau trong sự khác biệt thiêng. Như trăm suối chảy về chung biển lớn, Góp màu xanh cho sóng nước bình yên. Dân tộc ấy vững vàng qua bão tố, Vì biết gom tất cả lại một nhà. Khi lòng đạo hòa vào lòng dân tộc, Đất nước thêm bền vững giữa phong ba. Hòa hợp đạo là mở lòng lắng nghe, Là hiểu nhau qua từng điều nhỏ nhặt. Là dựng nhịp cầu giữa bao nẻo đường tin, Để yêu thương không bao giờ đứt đoạn. Và khi ấy, muôn người chung hướng thiện, Ngọn lửa hòa bình sáng giữa trời mây. Dân tộc lớn không chỉ nhờ sức mạnh, Mà nhờ tình gắn kết tự ngàn xưa dựng xây.
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/j8dbRw0Rats?si=7J4sCD-Hedz8OK7F
    https://youtu.be/j8dbRw0Rats?si=7J4sCD-Hedz8OK7F
    Love
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/oY20iMQ2spY?si=1HDCyzfIcpvYWsq6
    https://youtu.be/oY20iMQ2spY?si=1HDCyzfIcpvYWsq6
    Like
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 26/12 - B10
    BÀI THƠ CHƯƠNG 35 :
    TÔN GIÁO VÀ CHIẾN
    LƯỢC PHÁT TRIỂN BỀN VỮNG CỦA QUỐC GIA
    Giữa kỷ nguyên đổi thay muôn nhịp thở,
    Quốc gia cần nguồn sức mạnh dài lâu.
    Không chỉ ở công trình và kỹ nghệ,
    Mà ở tâm người sáng tự thuở đầu.
    Tôn giáo ấy — nơi gieo hạt thiện lương,
    Giữ nếp sống hòa cùng trời đất lớn.
    Là tiếng gọi nâng con người tỉnh thức,
    Trước bao điều vật dục dễ làm mòn.
    Một quốc gia bền vững không chỉ dựng
    Bằng thép cao hay bằng lũy công trình,
    Mà dựng bằng đạo đức nơi từng nhịp sống,
    Bằng lòng dân trong sáng tự tâm mình.
    Khi giáo lý bước cùng đường phát triển,
    Khi tâm linh hòa nhịp với khoa học mới,
    Lúc ấy cuộc đời không còn chia rẽ,
    Mà hướng chung về giá trị của con người.
    Tôn giáo giữ cho đời điều cân đối,
    Giữa tham cầu và đức độ lặng yên.
    Giữa tốc độ và chiều sâu suy nghiệm,
    Giữa ồn ào và ánh sáng bình nhiên.
    Quốc gia mạnh khi dân còn thiện ý,
    Quốc gia bền khi dân biết thương nhau.
    Đó chính là nền tảng ngàn năm vững,
    Là đạo lý gieo từ thuở dựng non đầu.
    Và như thế, trong chiến lược dài rộng,
    Tôn giáo không đứng ngoài cuộc đổi thay.
    Mà góp ánh sáng vào từng bước phát triển,
    Giữ lòng người an ổn đến tương lai.
    HNI 26/12 - B10 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 35 : TÔN GIÁO VÀ CHIẾN LƯỢC PHÁT TRIỂN BỀN VỮNG CỦA QUỐC GIA Giữa kỷ nguyên đổi thay muôn nhịp thở, Quốc gia cần nguồn sức mạnh dài lâu. Không chỉ ở công trình và kỹ nghệ, Mà ở tâm người sáng tự thuở đầu. Tôn giáo ấy — nơi gieo hạt thiện lương, Giữ nếp sống hòa cùng trời đất lớn. Là tiếng gọi nâng con người tỉnh thức, Trước bao điều vật dục dễ làm mòn. Một quốc gia bền vững không chỉ dựng Bằng thép cao hay bằng lũy công trình, Mà dựng bằng đạo đức nơi từng nhịp sống, Bằng lòng dân trong sáng tự tâm mình. Khi giáo lý bước cùng đường phát triển, Khi tâm linh hòa nhịp với khoa học mới, Lúc ấy cuộc đời không còn chia rẽ, Mà hướng chung về giá trị của con người. Tôn giáo giữ cho đời điều cân đối, Giữa tham cầu và đức độ lặng yên. Giữa tốc độ và chiều sâu suy nghiệm, Giữa ồn ào và ánh sáng bình nhiên. Quốc gia mạnh khi dân còn thiện ý, Quốc gia bền khi dân biết thương nhau. Đó chính là nền tảng ngàn năm vững, Là đạo lý gieo từ thuở dựng non đầu. Và như thế, trong chiến lược dài rộng, Tôn giáo không đứng ngoài cuộc đổi thay. Mà góp ánh sáng vào từng bước phát triển, Giữ lòng người an ổn đến tương lai.
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/fW_X35j0UWc?si=GlbZ47m1QQuaeshC
    https://youtu.be/fW_X35j0UWc?si=GlbZ47m1QQuaeshC
    0 Bình luận 0 Chia sẽ