• HNI 26-12
    bài thơ Chương 15. Đứt gãy giữa các thế hệ
    và sự mất truyền thừa tinh thần

    Có một khoảng lặng dài
    giữa lời cha kể
    và tai con nghe.
    Câu chuyện chưa kịp tròn
    đã rơi vào quên lãng.
    Ông bà nói bằng ký ức,
    cha mẹ nói bằng kinh nghiệm,
    con cái nói bằng tốc độ,
    và chẳng ai còn đủ chậm
    để hiểu nhau.
    Những giá trị từng được truyền
    qua bếp lửa, mái hiên,
    qua câu ca, lời ru,
    nay bị thay thế
    bằng màn hình sáng lạnh
    và những thông tin vội vàng.
    Người đi trước
    mang theo nỗi sợ bị lạc hậu,
    người đi sau
    mang theo nỗi sợ bị ràng buộc.
    Giữa hai nỗi sợ ấy,
    sợi dây tinh thần mỏng dần.
    Con không còn hỏi
    “Vì sao ông bà sống như vậy?”
    Cha mẹ không còn kể
    “Ngày xưa chúng ta đã đi qua điều gì.”
    Sự im lặng
    trở thành di sản duy nhất.
    Khi truyền thống không được trao,
    nó hóa thành gánh nặng.
    Khi kinh nghiệm không được lắng nghe,
    nó trở thành lời thừa.
    Một thế hệ lớn lên
    đầy đủ vật chất
    nhưng thiếu điểm tựa tinh thần,
    lang thang giữa thế giới rộng lớn
    mà không biết mình từ đâu đến.
    Chỉ khi có người dừng lại,
    cúi đầu lắng nghe quá khứ
    bằng trái tim khiêm nhường,
    và có người mở lòng
    đón nhận tương lai
    bằng yêu thương,
    dòng chảy mới liền mạch trở lại.
    Truyền thừa không phải
    là giữ nguyên hình thức,
    mà là giữ được tinh thần.
    Khi các thế hệ
    biết gặp nhau ở nhân tính,
    đứt gãy sẽ hóa
    thành tiếp nối.
    HNI 26-12 📕 bài thơ Chương 15. Đứt gãy giữa các thế hệ và sự mất truyền thừa tinh thần Có một khoảng lặng dài giữa lời cha kể và tai con nghe. Câu chuyện chưa kịp tròn đã rơi vào quên lãng. Ông bà nói bằng ký ức, cha mẹ nói bằng kinh nghiệm, con cái nói bằng tốc độ, và chẳng ai còn đủ chậm để hiểu nhau. Những giá trị từng được truyền qua bếp lửa, mái hiên, qua câu ca, lời ru, nay bị thay thế bằng màn hình sáng lạnh và những thông tin vội vàng. Người đi trước mang theo nỗi sợ bị lạc hậu, người đi sau mang theo nỗi sợ bị ràng buộc. Giữa hai nỗi sợ ấy, sợi dây tinh thần mỏng dần. Con không còn hỏi “Vì sao ông bà sống như vậy?” Cha mẹ không còn kể “Ngày xưa chúng ta đã đi qua điều gì.” Sự im lặng trở thành di sản duy nhất. Khi truyền thống không được trao, nó hóa thành gánh nặng. Khi kinh nghiệm không được lắng nghe, nó trở thành lời thừa. Một thế hệ lớn lên đầy đủ vật chất nhưng thiếu điểm tựa tinh thần, lang thang giữa thế giới rộng lớn mà không biết mình từ đâu đến. Chỉ khi có người dừng lại, cúi đầu lắng nghe quá khứ bằng trái tim khiêm nhường, và có người mở lòng đón nhận tương lai bằng yêu thương, dòng chảy mới liền mạch trở lại. Truyền thừa không phải là giữ nguyên hình thức, mà là giữ được tinh thần. Khi các thế hệ biết gặp nhau ở nhân tính, đứt gãy sẽ hóa thành tiếp nối.
    Love
    2
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 26/12 - B12
    CHƯƠNG 2: ĐẠO VÀ LUẬT: SỰ VẬN HÀNH VÔ HÌNH TẠO NÊN TRẬT TỰ HỮU HÌNH
    Con người sống trong một thế giới hữu hình – nơi mọi sự vật, hiện tượng đều có hình tướng, có tên gọi, có ranh giới, có sự phân định rõ ràng. Nhưng điều vận hành, duy trì và kết nối những hình tướng ấy lại không nằm trong thế giới mà mắt thường có thể nhìn thấy. Cái mà con người chạm được chỉ là phần nổi của tảng băng vũ trụ; còn phần chìm – nơi chứa đựng mọi nguyên lý, mọi chiều rung động, mọi lực vận hành – chính là Đạo và Luật.
    Nói đến Đạo là nói đến nguồn gốc vận hành tối giản mà toàn năng; nói đến Luật là nói đến cách thức vận hành nhất quán, trật tự và không thiên lệch. Nếu Đạo là bản thể của trật tự vũ trụ, thì Luật là cơ chế gìn giữ và biểu hiện bản thể ấy trong muôn mặt đời sống. Khi hiểu được Đạo, con người nhìn thấu bản chất mọi sự. Khi hiểu được Luật, con người biết cách hành xử thuận với bản chất ấy để đạt an nhiên, an lạc và thịnh vượng.
    1. Đạo – nguyên lý gốc của sự sống
    Từ thời cổ đại, khi chưa có sách vở, chưa có khoa học, chưa có những hệ thống tư tưởng phức tạp, con người đã cảm nhận rằng có một “cái gì đó” vận hành thế giới: bầu trời xoay chuyển, mặt trời mọc lặn, nước chảy về chỗ trũng, cây cối lớn lên, mùa màng nở rộ, con người sinh ra – già đi – chết đi… Tất cả diễn ra một cách tự nhiên, không cần mệnh lệnh, không cần ai điều khiển. Cái “tự nhiên” ấy chính là biểu hiện của Đạo.
    Đạo không có hình, không có tiếng, không có màu sắc, không thuộc về một tôn giáo, không phục vụ cho một niềm tin. Đạo đơn giản là nguyên lý gốc của mọi vận hành.
    Như dòng điện chạy trong dây dẫn: ta không thấy điện, nhưng ta thấy bóng đèn sáng. Đạo cũng vậy: ta không nhìn thấy nó, nhưng ta thấy tất cả những gì nó tạo ra.
    Trong tư tưởng của những bậc hiền triết, Đạo là:
    Nguồn của nguồn, là nơi mọi sự sinh ra và trở về.
    Tính trật tự tự nhiên của vũ trụ.
    Dòng chảy cân bằng luôn hướng đến sự điều hòa.
    Không mang thành kiến, không thiên vị, không cảm xúc.
    Không hình tướng, nhưng có thể cảm được q
    HNI 26/12 - B12 🌺 🌺CHƯƠNG 2: ĐẠO VÀ LUẬT: SỰ VẬN HÀNH VÔ HÌNH TẠO NÊN TRẬT TỰ HỮU HÌNH Con người sống trong một thế giới hữu hình – nơi mọi sự vật, hiện tượng đều có hình tướng, có tên gọi, có ranh giới, có sự phân định rõ ràng. Nhưng điều vận hành, duy trì và kết nối những hình tướng ấy lại không nằm trong thế giới mà mắt thường có thể nhìn thấy. Cái mà con người chạm được chỉ là phần nổi của tảng băng vũ trụ; còn phần chìm – nơi chứa đựng mọi nguyên lý, mọi chiều rung động, mọi lực vận hành – chính là Đạo và Luật. Nói đến Đạo là nói đến nguồn gốc vận hành tối giản mà toàn năng; nói đến Luật là nói đến cách thức vận hành nhất quán, trật tự và không thiên lệch. Nếu Đạo là bản thể của trật tự vũ trụ, thì Luật là cơ chế gìn giữ và biểu hiện bản thể ấy trong muôn mặt đời sống. Khi hiểu được Đạo, con người nhìn thấu bản chất mọi sự. Khi hiểu được Luật, con người biết cách hành xử thuận với bản chất ấy để đạt an nhiên, an lạc và thịnh vượng. 1. Đạo – nguyên lý gốc của sự sống Từ thời cổ đại, khi chưa có sách vở, chưa có khoa học, chưa có những hệ thống tư tưởng phức tạp, con người đã cảm nhận rằng có một “cái gì đó” vận hành thế giới: bầu trời xoay chuyển, mặt trời mọc lặn, nước chảy về chỗ trũng, cây cối lớn lên, mùa màng nở rộ, con người sinh ra – già đi – chết đi… Tất cả diễn ra một cách tự nhiên, không cần mệnh lệnh, không cần ai điều khiển. Cái “tự nhiên” ấy chính là biểu hiện của Đạo. Đạo không có hình, không có tiếng, không có màu sắc, không thuộc về một tôn giáo, không phục vụ cho một niềm tin. Đạo đơn giản là nguyên lý gốc của mọi vận hành. Như dòng điện chạy trong dây dẫn: ta không thấy điện, nhưng ta thấy bóng đèn sáng. Đạo cũng vậy: ta không nhìn thấy nó, nhưng ta thấy tất cả những gì nó tạo ra. Trong tư tưởng của những bậc hiền triết, Đạo là: Nguồn của nguồn, là nơi mọi sự sinh ra và trở về. Tính trật tự tự nhiên của vũ trụ. Dòng chảy cân bằng luôn hướng đến sự điều hòa. Không mang thành kiến, không thiên vị, không cảm xúc. Không hình tướng, nhưng có thể cảm được q
    Love
    1
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 25-12
    CHƯƠNG 3: TRIẾT HỌC KHAI SÁNG VÀ PHẢN KHAI SÁNG

    Lý trí thức tỉnh và nỗi sợ của truyền thống – hai mặt của cùng một cuộc trưởng thành
    Nếu Chương 1 đặt nền lịch sử cho Đội Xanh và Đội Đỏ, Chương 2 vạch ra trục Tự do – Trật tự, thì Chương 3 đi sâu vào nguồn gốc trí tuệ của sự phân cực hiện đại: phong trào Khai Sáng và phản ứng Phản-Khai Sáng. Đây không chỉ là một cuộc tranh luận triết học, mà là cuộc xung đột nội tâm của chính nền văn minh phương Tây – và sau đó, của toàn cầu.
    1. Khai Sáng: khoảnh khắc con người dám tự suy nghĩ
    Immanuel Kant đã định nghĩa Khai Sáng bằng một câu ngắn gọn nhưng mang tính cách mạng:
    “Sapere aude – Hãy dám biết, hãy dám sử dụng lý trí của chính mình.”
    Khai Sáng không đơn thuần là một trào lưu học thuật. Nó là sự giải phóng tâm thức khỏi quyền uy tuyệt đối của nhà thờ, truyền thống và quân chủ. Con người không còn chấp nhận chân lý chỉ vì “đã luôn như vậy”, mà đòi hỏi lý do, bằng chứng và tính phổ quát.
    John Locke khẳng định quyền tự nhiên của cá nhân.
    Montesquieu đề xuất phân quyền để ngăn tha hóa.
    Rousseau đặt vấn đề về chủ quyền nhân dân.
    Voltaire chiến đấu cho tự do tư tưởng và khoan dung.
    Ở tầng sâu nhất, Khai Sáng là niềm tin rằng con người có khả năng tự quản bằng lý trí, nếu được giải phóng khỏi sợ hãi và mê tín.
    Đây là khoảnh khắc Đội Xanh tìm thấy tiếng nói triết học của mình.
    2. Bóng tối của ánh sáng: khi lý trí trở thành giáo điều
    Nhưng lịch sử không vận hành theo đường thẳng. Khi Khai Sáng lan rộng, nó mang theo một cám dỗ nguy hiểm: ảo tưởng rằng lý trí có thể thay thế toàn bộ truyền thống, đạo đức và chiều sâu tâm linh.
    Cách mạng Pháp là biểu tượng rõ nét nhất. Nhân danh lý trí và nhân quyền, những giá trị cũ bị đập bỏ trong một cơn sốt tái cấu trúc xã hội. Lịch được làm lại, tôn giáo bị xóa bỏ, đạo đức bị lập trình lại từ đầu. Kết quả không chỉ là tự do, mà còn là khủng bố.
    Tại đây, một câu hỏi bắt đầu vang lên:
    Nếu lý trí đủ mạnh để phá hủy mọi truyền thống, điều gì sẽ ngăn nó phá hủy chính con người?
    3. Phản-Khai Sáng: tiếng nói của ký ức tập thể
    Phản-Khai Sáng không phải là phản đối lý trí, mà là cảnh báo về sự kiêu ngạo của lý trí.
    HNI 25-12 CHƯƠNG 3: TRIẾT HỌC KHAI SÁNG VÀ PHẢN KHAI SÁNG Lý trí thức tỉnh và nỗi sợ của truyền thống – hai mặt của cùng một cuộc trưởng thành Nếu Chương 1 đặt nền lịch sử cho Đội Xanh và Đội Đỏ, Chương 2 vạch ra trục Tự do – Trật tự, thì Chương 3 đi sâu vào nguồn gốc trí tuệ của sự phân cực hiện đại: phong trào Khai Sáng và phản ứng Phản-Khai Sáng. Đây không chỉ là một cuộc tranh luận triết học, mà là cuộc xung đột nội tâm của chính nền văn minh phương Tây – và sau đó, của toàn cầu. 1. Khai Sáng: khoảnh khắc con người dám tự suy nghĩ Immanuel Kant đã định nghĩa Khai Sáng bằng một câu ngắn gọn nhưng mang tính cách mạng: “Sapere aude – Hãy dám biết, hãy dám sử dụng lý trí của chính mình.” Khai Sáng không đơn thuần là một trào lưu học thuật. Nó là sự giải phóng tâm thức khỏi quyền uy tuyệt đối của nhà thờ, truyền thống và quân chủ. Con người không còn chấp nhận chân lý chỉ vì “đã luôn như vậy”, mà đòi hỏi lý do, bằng chứng và tính phổ quát. John Locke khẳng định quyền tự nhiên của cá nhân. Montesquieu đề xuất phân quyền để ngăn tha hóa. Rousseau đặt vấn đề về chủ quyền nhân dân. Voltaire chiến đấu cho tự do tư tưởng và khoan dung. Ở tầng sâu nhất, Khai Sáng là niềm tin rằng con người có khả năng tự quản bằng lý trí, nếu được giải phóng khỏi sợ hãi và mê tín. Đây là khoảnh khắc Đội Xanh tìm thấy tiếng nói triết học của mình. 2. Bóng tối của ánh sáng: khi lý trí trở thành giáo điều Nhưng lịch sử không vận hành theo đường thẳng. Khi Khai Sáng lan rộng, nó mang theo một cám dỗ nguy hiểm: ảo tưởng rằng lý trí có thể thay thế toàn bộ truyền thống, đạo đức và chiều sâu tâm linh. Cách mạng Pháp là biểu tượng rõ nét nhất. Nhân danh lý trí và nhân quyền, những giá trị cũ bị đập bỏ trong một cơn sốt tái cấu trúc xã hội. Lịch được làm lại, tôn giáo bị xóa bỏ, đạo đức bị lập trình lại từ đầu. Kết quả không chỉ là tự do, mà còn là khủng bố. Tại đây, một câu hỏi bắt đầu vang lên: Nếu lý trí đủ mạnh để phá hủy mọi truyền thống, điều gì sẽ ngăn nó phá hủy chính con người? 3. Phản-Khai Sáng: tiếng nói của ký ức tập thể Phản-Khai Sáng không phải là phản đối lý trí, mà là cảnh báo về sự kiêu ngạo của lý trí.
    Like
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/vENy_rK5G1U?si=2kySMMeXAElAPlTV
    https://youtu.be/vENy_rK5G1U?si=2kySMMeXAElAPlTV
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 26/12 - B13
    CHƯƠNG 3:
    TÍNH THIỆN NGUYÊN THỦY VÀ MỤC ĐÍCH TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN
    Có một câu hỏi lớn mà nhân loại đã mang theo từ thuở đầu văn minh: Con người vốn thiện hay vốn ác?Những nền văn minh khác nhau đưa ra câu giải đáp khác nhau, nhưng càng đào sâu vào bản chất tinh thần của nhân loại, ta càng nhận ra rằng phía sau mọi hành vi, mọi lựa chọn, mọi vấp ngã đều có một điểm khởi đầu chung: một hạt giống Thiện nguyên thủy, tinh khôi, tròn đầy như buổi bình minh đầu tiên của vũ trụ.
    Con người không sinh ra với sự sai lạc. Con người sinh ra với khả năng bước ra khỏi sự thiện để học cách quay trở về với nó bằng nhận thức trưởng thành. Đó chính là hành trình tiến hóa của linh hồn – một hành trình không phải để hoàn hảo hóa đời sống vật chất, mà để làm sáng tỏ chân lý nội tâm, để linh hồn mở rộng, sâu sắc, sáng suốt và từ bi hơn qua từng trải nghiệm.
    1. Tính thiện nguyên thủy – di sản từ Đạo Trời
    Khi vũ trụ còn chưa có hình tướng, khi mọi thứ chỉ là dao động của Đại Nguyên Khí, Đạo Trời đã ghi dấu trong mỗi hạt linh quang một mẫu thức điều hòa: đó chính là tính thiện nguyên thủy. Thiện ở đây không phải là đạo đức theo nghĩa xã hội – đúng sai, phải trái – mà là độ rung chỉnh hợp với nhịp vận hành của Vũ Trụ, nơi mọi sự vật tồn tại trong cân bằng, tôn trọng, kết nối và hòa điệu.
    Thiện là:
    Sự hòa hợp, không chia rẽ.
    Sự sáng suốt, không mê mờ.
    Sự yêu thương, không chiếm hữu.
    Sự mở rộng, không co hẹp.
    Sự tự do nội tại, không bị ràng buộc bởi dục vọng hay nỗi sợ.
    Một đứa trẻ khi sinh ra đã mang tất cả những phẩm chất ấy. Nó chỉ biết yêu thương và khao khát được yêu thương. Nó không biết hận thù, không biết phân biệt, không biết tính toán. Nó phản chiếu tấm gương thuần khiết nhất của linh hồn trước khi va chạm với thế giới đầy những lớp bụi của bản ngã, của sợ hãi và của sự thiếu hiểu biết.
    Nhưng vì sao tính thiện ấy dần bị che khuất?
    Không phải vì linh hồn đánh mất bản chất của mình.
    Mà bởi vì sự tiến hóa đòi hỏi linh hồn phải đi qua bóng tối để hiểu ánh sáng sâu sắc hơn.
    Nế
    HNI 26/12 - B13 🌺 🌺CHƯƠNG 3: TÍNH THIỆN NGUYÊN THỦY VÀ MỤC ĐÍCH TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN Có một câu hỏi lớn mà nhân loại đã mang theo từ thuở đầu văn minh: Con người vốn thiện hay vốn ác?Những nền văn minh khác nhau đưa ra câu giải đáp khác nhau, nhưng càng đào sâu vào bản chất tinh thần của nhân loại, ta càng nhận ra rằng phía sau mọi hành vi, mọi lựa chọn, mọi vấp ngã đều có một điểm khởi đầu chung: một hạt giống Thiện nguyên thủy, tinh khôi, tròn đầy như buổi bình minh đầu tiên của vũ trụ. Con người không sinh ra với sự sai lạc. Con người sinh ra với khả năng bước ra khỏi sự thiện để học cách quay trở về với nó bằng nhận thức trưởng thành. Đó chính là hành trình tiến hóa của linh hồn – một hành trình không phải để hoàn hảo hóa đời sống vật chất, mà để làm sáng tỏ chân lý nội tâm, để linh hồn mở rộng, sâu sắc, sáng suốt và từ bi hơn qua từng trải nghiệm. 1. Tính thiện nguyên thủy – di sản từ Đạo Trời Khi vũ trụ còn chưa có hình tướng, khi mọi thứ chỉ là dao động của Đại Nguyên Khí, Đạo Trời đã ghi dấu trong mỗi hạt linh quang một mẫu thức điều hòa: đó chính là tính thiện nguyên thủy. Thiện ở đây không phải là đạo đức theo nghĩa xã hội – đúng sai, phải trái – mà là độ rung chỉnh hợp với nhịp vận hành của Vũ Trụ, nơi mọi sự vật tồn tại trong cân bằng, tôn trọng, kết nối và hòa điệu. Thiện là: Sự hòa hợp, không chia rẽ. Sự sáng suốt, không mê mờ. Sự yêu thương, không chiếm hữu. Sự mở rộng, không co hẹp. Sự tự do nội tại, không bị ràng buộc bởi dục vọng hay nỗi sợ. Một đứa trẻ khi sinh ra đã mang tất cả những phẩm chất ấy. Nó chỉ biết yêu thương và khao khát được yêu thương. Nó không biết hận thù, không biết phân biệt, không biết tính toán. Nó phản chiếu tấm gương thuần khiết nhất của linh hồn trước khi va chạm với thế giới đầy những lớp bụi của bản ngã, của sợ hãi và của sự thiếu hiểu biết. Nhưng vì sao tính thiện ấy dần bị che khuất? Không phải vì linh hồn đánh mất bản chất của mình. Mà bởi vì sự tiến hóa đòi hỏi linh hồn phải đi qua bóng tối để hiểu ánh sáng sâu sắc hơn. Nế
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/Gt3eLoLt5dE?si=jhSF9ToMaVshpFXQ
    https://youtu.be/Gt3eLoLt5dE?si=jhSF9ToMaVshpFXQ
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 26/12 - B12
    CHƯƠNG 2: ĐẠO VÀ LUẬT: SỰ VẬN HÀNH VÔ HÌNH TẠO NÊN TRẬT TỰ HỮU HÌNH
    Con người sống trong một thế giới hữu hình – nơi mọi sự vật, hiện tượng đều có hình tướng, có tên gọi, có ranh giới, có sự phân định rõ ràng. Nhưng điều vận hành, duy trì và kết nối những hình tướng ấy lại không nằm trong thế giới mà mắt thường có thể nhìn thấy. Cái mà con người chạm được chỉ là phần nổi của tảng băng vũ trụ; còn phần chìm – nơi chứa đựng mọi nguyên lý, mọi chiều rung động, mọi lực vận hành – chính là Đạo và Luật.
    Nói đến Đạo là nói đến nguồn gốc vận hành tối giản mà toàn năng; nói đến Luật là nói đến cách thức vận hành nhất quán, trật tự và không thiên lệch. Nếu Đạo là bản thể của trật tự vũ trụ, thì Luật là cơ chế gìn giữ và biểu hiện bản thể ấy trong muôn mặt đời sống. Khi hiểu được Đạo, con người nhìn thấu bản chất mọi sự. Khi hiểu được Luật, con người biết cách hành xử thuận với bản chất ấy để đạt an nhiên, an lạc và thịnh vượng.
    1. Đạo – nguyên lý gốc của sự sống
    Từ thời cổ đại, khi chưa có sách vở, chưa có khoa học, chưa có những hệ thống tư tưởng phức tạp, con người đã cảm nhận rằng có một “cái gì đó” vận hành thế giới: bầu trời xoay chuyển, mặt trời mọc lặn, nước chảy về chỗ trũng, cây cối lớn lên, mùa màng nở rộ, con người sinh ra – già đi – chết đi… Tất cả diễn ra một cách tự nhiên, không cần mệnh lệnh, không cần ai điều khiển. Cái “tự nhiên” ấy chính là biểu hiện của Đạo.
    Đạo không có hình, không có tiếng, không có màu sắc, không thuộc về một tôn giáo, không phục vụ cho một niềm tin. Đạo đơn giản là nguyên lý gốc của mọi vận hành.
    Như dòng điện chạy trong dây dẫn: ta không thấy điện, nhưng ta thấy bóng đèn sáng. Đạo cũng vậy: ta không nhìn thấy nó, nhưng ta thấy tất cả những gì nó tạo ra.
    Trong tư tưởng của những bậc hiền triết, Đạo là:
    Nguồn của nguồn, là nơi mọi sự sinh ra và trở về.
    Tính trật tự tự nhiên của vũ trụ.
    Dòng chảy cân bằng luôn hướng đến sự điều hòa.
    Không mang thành kiến, không thiên vị, không cảm xúc.
    Không hình tướng, nhưng có thể cảm được q
    HNI 26/12 - B12 🌺 🌺CHƯƠNG 2: ĐẠO VÀ LUẬT: SỰ VẬN HÀNH VÔ HÌNH TẠO NÊN TRẬT TỰ HỮU HÌNH Con người sống trong một thế giới hữu hình – nơi mọi sự vật, hiện tượng đều có hình tướng, có tên gọi, có ranh giới, có sự phân định rõ ràng. Nhưng điều vận hành, duy trì và kết nối những hình tướng ấy lại không nằm trong thế giới mà mắt thường có thể nhìn thấy. Cái mà con người chạm được chỉ là phần nổi của tảng băng vũ trụ; còn phần chìm – nơi chứa đựng mọi nguyên lý, mọi chiều rung động, mọi lực vận hành – chính là Đạo và Luật. Nói đến Đạo là nói đến nguồn gốc vận hành tối giản mà toàn năng; nói đến Luật là nói đến cách thức vận hành nhất quán, trật tự và không thiên lệch. Nếu Đạo là bản thể của trật tự vũ trụ, thì Luật là cơ chế gìn giữ và biểu hiện bản thể ấy trong muôn mặt đời sống. Khi hiểu được Đạo, con người nhìn thấu bản chất mọi sự. Khi hiểu được Luật, con người biết cách hành xử thuận với bản chất ấy để đạt an nhiên, an lạc và thịnh vượng. 1. Đạo – nguyên lý gốc của sự sống Từ thời cổ đại, khi chưa có sách vở, chưa có khoa học, chưa có những hệ thống tư tưởng phức tạp, con người đã cảm nhận rằng có một “cái gì đó” vận hành thế giới: bầu trời xoay chuyển, mặt trời mọc lặn, nước chảy về chỗ trũng, cây cối lớn lên, mùa màng nở rộ, con người sinh ra – già đi – chết đi… Tất cả diễn ra một cách tự nhiên, không cần mệnh lệnh, không cần ai điều khiển. Cái “tự nhiên” ấy chính là biểu hiện của Đạo. Đạo không có hình, không có tiếng, không có màu sắc, không thuộc về một tôn giáo, không phục vụ cho một niềm tin. Đạo đơn giản là nguyên lý gốc của mọi vận hành. Như dòng điện chạy trong dây dẫn: ta không thấy điện, nhưng ta thấy bóng đèn sáng. Đạo cũng vậy: ta không nhìn thấy nó, nhưng ta thấy tất cả những gì nó tạo ra. Trong tư tưởng của những bậc hiền triết, Đạo là: Nguồn của nguồn, là nơi mọi sự sinh ra và trở về. Tính trật tự tự nhiên của vũ trụ. Dòng chảy cân bằng luôn hướng đến sự điều hòa. Không mang thành kiến, không thiên vị, không cảm xúc. Không hình tướng, nhưng có thể cảm được q
    Like
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtube.com/shorts/p20L2EB5iqY?si=3TUb7TpRvQka80XH
    https://youtube.com/shorts/p20L2EB5iqY?si=3TUb7TpRvQka80XH
    Love
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtube.com/shorts/pjnZj02vAZw?si=OYZF1S_O81V3-zwI
    https://youtube.com/shorts/pjnZj02vAZw?si=OYZF1S_O81V3-zwI
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 26-12
    LỜI CẦU NGUYỆN CHO CỘNG ĐỒNG H-COIN VÀ NGÔI LÀNG THÔNG MINH HẠNH PHÚC
    Lạy Đấng Tối Cao, Đấng Sáng Tạo của vũ trụ!
    Chúng con, những người con của Ngài, hôm nay đồng lòng hướng về Ngài với tất cả sự khiêm nhường, thành kính và lòng biết ơn sâu sắc. Xin Ngài ban phước lành, ánh sáng và tình yêu thương đến cộng đồng H-COIN và Ngôi Làng Thông Minh Hạnh Phúc mà chúng con đang cùng nhau xây dựng.
    Xin Ngài soi sáng con đường chúng con đi,
    để từng bước chân đều vững vàng trong chính đạo, từng quyết định đều mang lại lợi ích cho muôn người. Xin cho chúng con luôn đặt tình yêu thương và lòng từ bi làm nền tảng, để mỗi thành viên trong cộng đồng đều được sống trong sự chân thành, đoàn kết và sẻ chia.
    Xin ban trí tuệ và sự minh triết,
    để chúng con biết cách vận hành cộng đồng H-COIN với đạo đức và trách nhiệm, để mỗi giá trị mà chúng con tạo ra không chỉ mang lại sự thịnh vượng mà còn góp phần nâng cao phẩm hạnh, đạo đức và tâm hồn của mỗi người.
    Xin bảo vệ Ngôi Làng Thông Minh Hạnh Phúc,
    để nơi đây trở thành biểu tượng của sự bình an, trí tuệ và thịnh vượng. Xin cho những ai đến với ngôi làng này đều cảm nhận được sự ấm áp của tình người, sự hướng dẫn của đạo lý, và sự đủ đầy trong tâm hồn.
    Xin cho chúng con luôn sống đúng với Đạo Trời,
    biết yêu thương như cách Ngài yêu thương, biết phụng sự như cách Ngài đã dạy dỗ, và biết gieo hạt giống của ánh sáng, chân lý vào thế gian này.
    Nguyện cầu tất cả những ai có duyên với H-COIN và Ngôi Làng Thông Minh Hạnh Phúc đều tìm thấy con đường đúng đắn, đều được hưởng phước lành từ Trời, và đều sống trong sự an vui, hạnh phúc viên mãn.
    Chúng con xin cúi đầu đón nhận ân điển của Ngài.
    Đấng Tối Cao Của Vũ Trụ, Đã Ban Ra Luật Trời
    HNI 26-12 LỜI CẦU NGUYỆN CHO CỘNG ĐỒNG H-COIN VÀ NGÔI LÀNG THÔNG MINH HẠNH PHÚC Lạy Đấng Tối Cao, Đấng Sáng Tạo của vũ trụ! Chúng con, những người con của Ngài, hôm nay đồng lòng hướng về Ngài với tất cả sự khiêm nhường, thành kính và lòng biết ơn sâu sắc. Xin Ngài ban phước lành, ánh sáng và tình yêu thương đến cộng đồng H-COIN và Ngôi Làng Thông Minh Hạnh Phúc mà chúng con đang cùng nhau xây dựng. Xin Ngài soi sáng con đường chúng con đi, để từng bước chân đều vững vàng trong chính đạo, từng quyết định đều mang lại lợi ích cho muôn người. Xin cho chúng con luôn đặt tình yêu thương và lòng từ bi làm nền tảng, để mỗi thành viên trong cộng đồng đều được sống trong sự chân thành, đoàn kết và sẻ chia. Xin ban trí tuệ và sự minh triết, để chúng con biết cách vận hành cộng đồng H-COIN với đạo đức và trách nhiệm, để mỗi giá trị mà chúng con tạo ra không chỉ mang lại sự thịnh vượng mà còn góp phần nâng cao phẩm hạnh, đạo đức và tâm hồn của mỗi người. Xin bảo vệ Ngôi Làng Thông Minh Hạnh Phúc, để nơi đây trở thành biểu tượng của sự bình an, trí tuệ và thịnh vượng. Xin cho những ai đến với ngôi làng này đều cảm nhận được sự ấm áp của tình người, sự hướng dẫn của đạo lý, và sự đủ đầy trong tâm hồn. Xin cho chúng con luôn sống đúng với Đạo Trời, biết yêu thương như cách Ngài yêu thương, biết phụng sự như cách Ngài đã dạy dỗ, và biết gieo hạt giống của ánh sáng, chân lý vào thế gian này. Nguyện cầu tất cả những ai có duyên với H-COIN và Ngôi Làng Thông Minh Hạnh Phúc đều tìm thấy con đường đúng đắn, đều được hưởng phước lành từ Trời, và đều sống trong sự an vui, hạnh phúc viên mãn. Chúng con xin cúi đầu đón nhận ân điển của Ngài. Đấng Tối Cao Của Vũ Trụ, Đã Ban Ra Luật Trời
    Like
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares