• 36 Posts
  • 36 Photos
  • 0 Videos
  • Nữ
  • 09/11/1958
  • Followed by 2 people
Recent Updates
  • HNI 18/12 - B30
    CHƯƠNG 38: GỐC SÁNG VÀ CÁC NHÁNH HỌC HIỂU KHÁC NHAU
    Từ thuở sơ khai của nhân loại, con người đã luôn hướng mắt lên bầu trời, cúi mình trước đất mẹ và tự hỏi: Ta từ đâu đến? Ta sống để làm gì? Và điều gì nằm sau cái chết? Những câu hỏi ấy không chỉ là tò mò trí tuệ, mà là tiếng gọi sâu thẳm của linh hồn muốn tìm về cội nguồn. Từ đó, các hệ thống học hiểu, tôn giáo, triết lý, đạo lý, khoa học và con đường tâm linh lần lượt ra đời. Nhưng dù mang hình tướng khác nhau, tất cả đều bắt nguồn từ một gốc sáng duy nhất.
    1. Gốc sáng – nguồn khởi nguyên của mọi tri thức
    Gốc sáng không phải là một học thuyết, càng không phải là một tôn giáo cụ thể. Gốc sáng là nguồn ánh sáng nguyên sơ của Ý Thức Vũ Trụ, nơi mọi sự sống được sinh ra, nơi chân lý tồn tại trước cả ngôn ngữ, biểu tượng và hình tướng.
    Trong nhiều truyền thống, gốc sáng được gọi bằng những cái tên khác nhau:
    – Đạo trong Đạo gia
    – Chân Như trong Phật học
    – Thượng Đế trong các tôn giáo độc thần
    – Logos trong triết học Hy Lạp
    – Trường thống nhất trong vật lý hiện đại
    Tên gọi khác nhau, nhưng bản chất không đổi: một nguồn sáng duy nhất, vô hình nhưng thấm nhuần vạn hữu, vận hành mọi quy luật tự nhiên và nhân sinh.
    Gốc sáng không nằm ngoài con người, cũng không ở một nơi xa xôi. Nó hiện diện trong từng hơi thở, từng nhịp tim, từng khoảnh khắc tỉnh thức. Khi con người sống thuận với gốc sáng, đời sống trở nên hài hòa, an nhiên, sáng suốt. Khi con người rời xa gốc sáng, phân mảnh bắt đầu hình thành.
    2. Vì sao từ một gốc sáng lại sinh ra nhiều nhánh học hiểu?
    Nếu gốc sáng là một, vì sao con người lại chia thành vô số con đường khác nhau?
    Câu trả lời nằm ở nhận thức, căn cơ và bối cảnh.
    Mỗi thời đại, mỗi nền văn minh, mỗi cộng đồng và mỗi cá nhân có mức độ tiếp nhận ánh sáng khác nhau. Giống như mặt trời chỉ có một, nhưng khi chiếu qua lăng kính, nó tách thành nhiều màu sắc. Không phải mặt trời phân mảnh, mà là cách ta tiếp nhận ánh sáng tạo ra sự đa dạng.
    Các nhánh học hiểu ra đời để:
    – Phù hợp với trình độ nhận t
    HNI 18/12 - B30 🌺 🌺CHƯƠNG 38: GỐC SÁNG VÀ CÁC NHÁNH HỌC HIỂU KHÁC NHAU Từ thuở sơ khai của nhân loại, con người đã luôn hướng mắt lên bầu trời, cúi mình trước đất mẹ và tự hỏi: Ta từ đâu đến? Ta sống để làm gì? Và điều gì nằm sau cái chết? Những câu hỏi ấy không chỉ là tò mò trí tuệ, mà là tiếng gọi sâu thẳm của linh hồn muốn tìm về cội nguồn. Từ đó, các hệ thống học hiểu, tôn giáo, triết lý, đạo lý, khoa học và con đường tâm linh lần lượt ra đời. Nhưng dù mang hình tướng khác nhau, tất cả đều bắt nguồn từ một gốc sáng duy nhất. 1. Gốc sáng – nguồn khởi nguyên của mọi tri thức Gốc sáng không phải là một học thuyết, càng không phải là một tôn giáo cụ thể. Gốc sáng là nguồn ánh sáng nguyên sơ của Ý Thức Vũ Trụ, nơi mọi sự sống được sinh ra, nơi chân lý tồn tại trước cả ngôn ngữ, biểu tượng và hình tướng. Trong nhiều truyền thống, gốc sáng được gọi bằng những cái tên khác nhau: – Đạo trong Đạo gia – Chân Như trong Phật học – Thượng Đế trong các tôn giáo độc thần – Logos trong triết học Hy Lạp – Trường thống nhất trong vật lý hiện đại Tên gọi khác nhau, nhưng bản chất không đổi: một nguồn sáng duy nhất, vô hình nhưng thấm nhuần vạn hữu, vận hành mọi quy luật tự nhiên và nhân sinh. Gốc sáng không nằm ngoài con người, cũng không ở một nơi xa xôi. Nó hiện diện trong từng hơi thở, từng nhịp tim, từng khoảnh khắc tỉnh thức. Khi con người sống thuận với gốc sáng, đời sống trở nên hài hòa, an nhiên, sáng suốt. Khi con người rời xa gốc sáng, phân mảnh bắt đầu hình thành. 2. Vì sao từ một gốc sáng lại sinh ra nhiều nhánh học hiểu? Nếu gốc sáng là một, vì sao con người lại chia thành vô số con đường khác nhau? Câu trả lời nằm ở nhận thức, căn cơ và bối cảnh. Mỗi thời đại, mỗi nền văn minh, mỗi cộng đồng và mỗi cá nhân có mức độ tiếp nhận ánh sáng khác nhau. Giống như mặt trời chỉ có một, nhưng khi chiếu qua lăng kính, nó tách thành nhiều màu sắc. Không phải mặt trời phân mảnh, mà là cách ta tiếp nhận ánh sáng tạo ra sự đa dạng. Các nhánh học hiểu ra đời để: – Phù hợp với trình độ nhận t
    Love
    Like
    5
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12
    bài thơ Chương 40
    Đạo Trời trong trái tim từng con người
    Đạo Trời không ở nơi xa thẳm,
    chẳng nằm ngoài sách vở, kinh chương,
    Đạo hiện hữu trong từng nhịp thở,
    và lặng yên giữa trái tim thường.
    Con người tìm Trời qua muôn ngả,
    qua núi cao, đền tháp, biển sâu,
    nhưng quên mất ánh sáng nguyên thủy,
    đang âm thầm soi chính nội tâm nhau.
    Trái tim là nơi Trời cư ngụ,
    khi lòng trong thì Đạo hiển bày,
    một ý thiện khởi lên lặng lẽ,
    cũng làm vũ trụ sáng thêm ngày.
    Không cần danh xưng hay nghi lễ,
    chỉ cần sống thật với lương tri,
    khi yêu thương đi trước phán xét,
    thì Đạo Trời đã có mặt tức thì.
    Mỗi con người là một ngôi đền sống,
    xây bằng lựa chọn giữa đời thường,
    mỗi hành động gieo nhân tỉnh thức,
    là một lần Trời chạm cõi người thương.
    Khi ai cũng quay về trái tim,
    không còn sợ hãi hay chia rẽ,
    Đạo Trời lan tỏa qua nhân thế,
    như mạch nguồn sống chẳng bao giờ khép.
    Hành trình lớn nhất không ra ngoài,
    mà là trở về nơi ta đứng,
    khi con người sống bằng ánh sáng bên trong,
    thì Trời – Đạo – Người hòa làm một.
    HNI 18/12 📕 bài thơ Chương 40 Đạo Trời trong trái tim từng con người Đạo Trời không ở nơi xa thẳm, chẳng nằm ngoài sách vở, kinh chương, Đạo hiện hữu trong từng nhịp thở, và lặng yên giữa trái tim thường. Con người tìm Trời qua muôn ngả, qua núi cao, đền tháp, biển sâu, nhưng quên mất ánh sáng nguyên thủy, đang âm thầm soi chính nội tâm nhau. Trái tim là nơi Trời cư ngụ, khi lòng trong thì Đạo hiển bày, một ý thiện khởi lên lặng lẽ, cũng làm vũ trụ sáng thêm ngày. Không cần danh xưng hay nghi lễ, chỉ cần sống thật với lương tri, khi yêu thương đi trước phán xét, thì Đạo Trời đã có mặt tức thì. Mỗi con người là một ngôi đền sống, xây bằng lựa chọn giữa đời thường, mỗi hành động gieo nhân tỉnh thức, là một lần Trời chạm cõi người thương. Khi ai cũng quay về trái tim, không còn sợ hãi hay chia rẽ, Đạo Trời lan tỏa qua nhân thế, như mạch nguồn sống chẳng bao giờ khép. Hành trình lớn nhất không ra ngoài, mà là trở về nơi ta đứng, khi con người sống bằng ánh sáng bên trong, thì Trời – Đạo – Người hòa làm một.
    Like
    Love
    4
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12
    bài thơ Chương 40
    Đạo Trời trong trái tim từng con người
    Đạo Trời không ở nơi xa thẳm,
    chẳng nằm ngoài sách vở, kinh chương,
    Đạo hiện hữu trong từng nhịp thở,
    và lặng yên giữa trái tim thường.
    Con người tìm Trời qua muôn ngả,
    qua núi cao, đền tháp, biển sâu,
    nhưng quên mất ánh sáng nguyên thủy,
    đang âm thầm soi chính nội tâm nhau.
    Trái tim là nơi Trời cư ngụ,
    khi lòng trong thì Đạo hiển bày,
    một ý thiện khởi lên lặng lẽ,
    cũng làm vũ trụ sáng thêm ngày.
    Không cần danh xưng hay nghi lễ,
    chỉ cần sống thật với lương tri,
    khi yêu thương đi trước phán xét,
    thì Đạo Trời đã có mặt tức thì.
    Mỗi con người là một ngôi đền sống,
    xây bằng lựa chọn giữa đời thường,
    mỗi hành động gieo nhân tỉnh thức,
    là một lần Trời chạm cõi người thương.
    Khi ai cũng quay về trái tim,
    không còn sợ hãi hay chia rẽ,
    Đạo Trời lan tỏa qua nhân thế,
    như mạch nguồn sống chẳng bao giờ khép.
    Hành trình lớn nhất không ra ngoài,
    mà là trở về nơi ta đứng,
    khi con người sống bằng ánh sáng bên trong,
    thì Trời – Đạo – Người hòa làm một.
    HNI 18/12 📕 bài thơ Chương 40 Đạo Trời trong trái tim từng con người Đạo Trời không ở nơi xa thẳm, chẳng nằm ngoài sách vở, kinh chương, Đạo hiện hữu trong từng nhịp thở, và lặng yên giữa trái tim thường. Con người tìm Trời qua muôn ngả, qua núi cao, đền tháp, biển sâu, nhưng quên mất ánh sáng nguyên thủy, đang âm thầm soi chính nội tâm nhau. Trái tim là nơi Trời cư ngụ, khi lòng trong thì Đạo hiển bày, một ý thiện khởi lên lặng lẽ, cũng làm vũ trụ sáng thêm ngày. Không cần danh xưng hay nghi lễ, chỉ cần sống thật với lương tri, khi yêu thương đi trước phán xét, thì Đạo Trời đã có mặt tức thì. Mỗi con người là một ngôi đền sống, xây bằng lựa chọn giữa đời thường, mỗi hành động gieo nhân tỉnh thức, là một lần Trời chạm cõi người thương. Khi ai cũng quay về trái tim, không còn sợ hãi hay chia rẽ, Đạo Trời lan tỏa qua nhân thế, như mạch nguồn sống chẳng bao giờ khép. Hành trình lớn nhất không ra ngoài, mà là trở về nơi ta đứng, khi con người sống bằng ánh sáng bên trong, thì Trời – Đạo – Người hòa làm một.
    Like
    Love
    2
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12
    bài thơ Chương 40
    Đạo Trời trong trái tim từng con người
    Đạo Trời không ở nơi xa thẳm,
    chẳng nằm ngoài sách vở, kinh chương,
    Đạo hiện hữu trong từng nhịp thở,
    và lặng yên giữa trái tim thường.
    Con người tìm Trời qua muôn ngả,
    qua núi cao, đền tháp, biển sâu,
    nhưng quên mất ánh sáng nguyên thủy,
    đang âm thầm soi chính nội tâm nhau.
    Trái tim là nơi Trời cư ngụ,
    khi lòng trong thì Đạo hiển bày,
    một ý thiện khởi lên lặng lẽ,
    cũng làm vũ trụ sáng thêm ngày.
    Không cần danh xưng hay nghi lễ,
    chỉ cần sống thật với lương tri,
    khi yêu thương đi trước phán xét,
    thì Đạo Trời đã có mặt tức thì.
    Mỗi con người là một ngôi đền sống,
    xây bằng lựa chọn giữa đời thường,
    mỗi hành động gieo nhân tỉnh thức,
    là một lần Trời chạm cõi người thương.
    Khi ai cũng quay về trái tim,
    không còn sợ hãi hay chia rẽ,
    Đạo Trời lan tỏa qua nhân thế,
    như mạch nguồn sống chẳng bao giờ khép.
    Hành trình lớn nhất không ra ngoài,
    mà là trở về nơi ta đứng,
    khi con người sống bằng ánh sáng bên trong,
    thì Trời – Đạo – Người hòa làm một.
    HNI 18/12 📕 bài thơ Chương 40 Đạo Trời trong trái tim từng con người Đạo Trời không ở nơi xa thẳm, chẳng nằm ngoài sách vở, kinh chương, Đạo hiện hữu trong từng nhịp thở, và lặng yên giữa trái tim thường. Con người tìm Trời qua muôn ngả, qua núi cao, đền tháp, biển sâu, nhưng quên mất ánh sáng nguyên thủy, đang âm thầm soi chính nội tâm nhau. Trái tim là nơi Trời cư ngụ, khi lòng trong thì Đạo hiển bày, một ý thiện khởi lên lặng lẽ, cũng làm vũ trụ sáng thêm ngày. Không cần danh xưng hay nghi lễ, chỉ cần sống thật với lương tri, khi yêu thương đi trước phán xét, thì Đạo Trời đã có mặt tức thì. Mỗi con người là một ngôi đền sống, xây bằng lựa chọn giữa đời thường, mỗi hành động gieo nhân tỉnh thức, là một lần Trời chạm cõi người thương. Khi ai cũng quay về trái tim, không còn sợ hãi hay chia rẽ, Đạo Trời lan tỏa qua nhân thế, như mạch nguồn sống chẳng bao giờ khép. Hành trình lớn nhất không ra ngoài, mà là trở về nơi ta đứng, khi con người sống bằng ánh sáng bên trong, thì Trời – Đạo – Người hòa làm một.
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12 - B29
    CHƯƠNG 37: TÔN GIÁO LÀ PHƯƠNG TIỆN – ĐẠO LÀ CỨU CÁNH
    Trong lịch sử nhân loại, chưa có một nền văn minh nào tồn tại mà không gắn liền với tôn giáo. Từ những nghi lễ sơ khai thờ thần Mặt Trời, Mặt Trăng, sông núi, cho đến những hệ thống tôn giáo lớn với giáo lý đồ sộ, tổ chức chặt chẽ và ảnh hưởng sâu rộng toàn cầu – tôn giáo luôn hiện diện như một phần không thể tách rời của hành trình con người đi tìm ý nghĩa sống. Tuy nhiên, khi nhân loại bước vào kỷ nguyên thức tỉnh, một câu hỏi căn bản cần được đặt ra: tôn giáo là đích đến, hay chỉ là con đường?
    Câu trả lời, nếu nhìn bằng con mắt của Đạo, sẽ rất rõ ràng: tôn giáo là phương tiện, còn Đạo mới là cứu cánh.
    1. Khi con người bắt đầu tìm Trời
    Ngay từ thuở hồng hoang, con người đã ngước nhìn lên bầu trời và tự hỏi: “Ta từ đâu đến? Ai tạo ra thế giới này? Điều gì xảy ra sau cái chết?” Những câu hỏi ấy không xuất phát từ trí óc logic, mà từ nỗi băn khoăn sâu thẳm của linh hồn. Tôn giáo ra đời như một chiếc cầu nối giữa con người hữu hạn và cái vô hạn mà họ cảm nhận nhưng chưa thể gọi tên.
    Ở giai đoạn sơ khởi, tôn giáo mang tính bản năng và biểu tượng. Con người thờ sấm sét vì sợ hãi sức mạnh của tự nhiên; thờ Mặt Trời vì biết ơn nguồn sống; thờ tổ tiên vì cảm nhận mối liên kết vô hình giữa các thế hệ. Khi ý thức phát triển, tôn giáo dần trở thành hệ thống đạo đức, giúp con người biết thế nào là thiện – ác, đúng – sai, nên làm – không nên làm.
    Ở tầng này, tôn giáo đóng vai trò khai tâm. Nó đặt nền móng cho đạo đức xã hội, kỷ cương cộng đồng, và đặc biệt là giúp con người bước ra khỏi đời sống bản năng thuần túy. Nhưng cũng chính từ đây, nguy cơ bắt đầu nảy sinh: khi phương tiện bị nhầm lẫn là cứu cánh.
    2. Phương tiện và cứu cánh – sự khác biệt căn bản
    Trong mọi con đường tu tập chân chính, luôn tồn tại hai khái niệm cần phân biệt rõ ràng: phương tiện và cứu cánh.
    Phương tiện là những gì giúp con người đi trên đường: giáo lý, nghi lễ, biểu tượng, kinh sách, tổ chức, người dẫn dắt. Cứu cánh là nơi con đường dẫn t
    HNI 18/12 - B29 🌺 🌺CHƯƠNG 37: TÔN GIÁO LÀ PHƯƠNG TIỆN – ĐẠO LÀ CỨU CÁNH Trong lịch sử nhân loại, chưa có một nền văn minh nào tồn tại mà không gắn liền với tôn giáo. Từ những nghi lễ sơ khai thờ thần Mặt Trời, Mặt Trăng, sông núi, cho đến những hệ thống tôn giáo lớn với giáo lý đồ sộ, tổ chức chặt chẽ và ảnh hưởng sâu rộng toàn cầu – tôn giáo luôn hiện diện như một phần không thể tách rời của hành trình con người đi tìm ý nghĩa sống. Tuy nhiên, khi nhân loại bước vào kỷ nguyên thức tỉnh, một câu hỏi căn bản cần được đặt ra: tôn giáo là đích đến, hay chỉ là con đường? Câu trả lời, nếu nhìn bằng con mắt của Đạo, sẽ rất rõ ràng: tôn giáo là phương tiện, còn Đạo mới là cứu cánh. 1. Khi con người bắt đầu tìm Trời Ngay từ thuở hồng hoang, con người đã ngước nhìn lên bầu trời và tự hỏi: “Ta từ đâu đến? Ai tạo ra thế giới này? Điều gì xảy ra sau cái chết?” Những câu hỏi ấy không xuất phát từ trí óc logic, mà từ nỗi băn khoăn sâu thẳm của linh hồn. Tôn giáo ra đời như một chiếc cầu nối giữa con người hữu hạn và cái vô hạn mà họ cảm nhận nhưng chưa thể gọi tên. Ở giai đoạn sơ khởi, tôn giáo mang tính bản năng và biểu tượng. Con người thờ sấm sét vì sợ hãi sức mạnh của tự nhiên; thờ Mặt Trời vì biết ơn nguồn sống; thờ tổ tiên vì cảm nhận mối liên kết vô hình giữa các thế hệ. Khi ý thức phát triển, tôn giáo dần trở thành hệ thống đạo đức, giúp con người biết thế nào là thiện – ác, đúng – sai, nên làm – không nên làm. Ở tầng này, tôn giáo đóng vai trò khai tâm. Nó đặt nền móng cho đạo đức xã hội, kỷ cương cộng đồng, và đặc biệt là giúp con người bước ra khỏi đời sống bản năng thuần túy. Nhưng cũng chính từ đây, nguy cơ bắt đầu nảy sinh: khi phương tiện bị nhầm lẫn là cứu cánh. 2. Phương tiện và cứu cánh – sự khác biệt căn bản Trong mọi con đường tu tập chân chính, luôn tồn tại hai khái niệm cần phân biệt rõ ràng: phương tiện và cứu cánh. Phương tiện là những gì giúp con người đi trên đường: giáo lý, nghi lễ, biểu tượng, kinh sách, tổ chức, người dẫn dắt. Cứu cánh là nơi con đường dẫn t
    Like
    Love
    Haha
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12 - B28
    CHƯƠNG 36:
    ĐẠO TRỜI – QUY LUẬT VẬN HÀNH CỦA VŨ TRỤ & NHÂN SINH
    Con người từ thuở hồng hoang đã ngước nhìn lên bầu trời và tự hỏi: điều gì khiến mặt trời mọc rồi lặn, bốn mùa tuần hoàn, sinh mệnh sinh ra rồi mất đi? Điều gì chi phối sự hưng vong của triều đại, sự thịnh suy của đời người, và cả những bước ngoặt âm thầm trong số phận cá nhân?
    Câu trả lời của cổ nhân không nằm ở quyền lực hay ngẫu nhiên, mà nằm trong một khái niệm tưởng chừng trừu tượng nhưng lại vô cùng gần gũi: Đạo Trời.
    Đạo Trời không phải là một vị thần ngồi trên cao phán xét, cũng không phải giáo điều khô cứng áp đặt con người. Đạo Trời là quy luật vận hành tự nhiên của vũ trụ, là nhịp điệu thầm lặng nhưng bền bỉ chi phối mọi tồn tại – từ hạt bụi nhỏ bé đến thiên hà mênh mông, từ một ý niệm khởi sinh trong tâm đến cả dòng lịch sử nhân loại.
    Hiểu Đạo Trời không để kiểm soát vũ trụ, mà để hòa điệu với nó. Thuận Đạo thì an, nghịch Đạo thì loạn – đó là chân lý vượt thời gian.

    1. Đạo Trời – trật tự vô hình nhưng bất biến
    Đạo Trời hiện diện khắp nơi nhưng không hình tướng. Nó giống như dòng nước chảy: không tranh giành, không phô trương, nhưng lại bào mòn được cả núi đá. Nó không lên tiếng, nhưng mọi sinh linh đều tuân theo.
    Trong tự nhiên, Đạo Trời biểu hiện qua quy luật:
    – Sinh – trưởng – suy – diệt
    – Âm – dương chuyển hóa
    – Nhân – quả nối tiếp
    – Cân bằng – bù trừ
    Không có mùa xuân vĩnh viễn, cũng không có mùa đông bất tận. Không có đỉnh cao nào tồn tại mãi, cũng không có vực sâu nào là điểm cuối. Vạn vật vận động theo chu kỳ, và chính chu kỳ đó giữ cho vũ trụ không rơi vào hỗn loạn.
    Con người, dù tự nhận mình là trung tâm của thế giới, cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Khi con người tin rằng mình có thể đứng trên Đạo Trời, bi kịch bắt đầu nhen nhóm.

    2. Đạo Trời và Đạo Người – hai dòng chảy không tách rời
    Đạo Trời là quy luật phổ quát. Đạo Người là cách con người sống trong quy luật ấy.
    Khi Đạo Người thuận Đạo Trời, xã hội ổn định, con người an hòa, thiên nhiên được tôn trọng. Khi Đạo Ngư
    HNI 18/12 - B28 🌺 🌺CHƯƠNG 36: ĐẠO TRỜI – QUY LUẬT VẬN HÀNH CỦA VŨ TRỤ & NHÂN SINH Con người từ thuở hồng hoang đã ngước nhìn lên bầu trời và tự hỏi: điều gì khiến mặt trời mọc rồi lặn, bốn mùa tuần hoàn, sinh mệnh sinh ra rồi mất đi? Điều gì chi phối sự hưng vong của triều đại, sự thịnh suy của đời người, và cả những bước ngoặt âm thầm trong số phận cá nhân? Câu trả lời của cổ nhân không nằm ở quyền lực hay ngẫu nhiên, mà nằm trong một khái niệm tưởng chừng trừu tượng nhưng lại vô cùng gần gũi: Đạo Trời. Đạo Trời không phải là một vị thần ngồi trên cao phán xét, cũng không phải giáo điều khô cứng áp đặt con người. Đạo Trời là quy luật vận hành tự nhiên của vũ trụ, là nhịp điệu thầm lặng nhưng bền bỉ chi phối mọi tồn tại – từ hạt bụi nhỏ bé đến thiên hà mênh mông, từ một ý niệm khởi sinh trong tâm đến cả dòng lịch sử nhân loại. Hiểu Đạo Trời không để kiểm soát vũ trụ, mà để hòa điệu với nó. Thuận Đạo thì an, nghịch Đạo thì loạn – đó là chân lý vượt thời gian. 1. Đạo Trời – trật tự vô hình nhưng bất biến Đạo Trời hiện diện khắp nơi nhưng không hình tướng. Nó giống như dòng nước chảy: không tranh giành, không phô trương, nhưng lại bào mòn được cả núi đá. Nó không lên tiếng, nhưng mọi sinh linh đều tuân theo. Trong tự nhiên, Đạo Trời biểu hiện qua quy luật: – Sinh – trưởng – suy – diệt – Âm – dương chuyển hóa – Nhân – quả nối tiếp – Cân bằng – bù trừ Không có mùa xuân vĩnh viễn, cũng không có mùa đông bất tận. Không có đỉnh cao nào tồn tại mãi, cũng không có vực sâu nào là điểm cuối. Vạn vật vận động theo chu kỳ, và chính chu kỳ đó giữ cho vũ trụ không rơi vào hỗn loạn. Con người, dù tự nhận mình là trung tâm của thế giới, cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Khi con người tin rằng mình có thể đứng trên Đạo Trời, bi kịch bắt đầu nhen nhóm. 2. Đạo Trời và Đạo Người – hai dòng chảy không tách rời Đạo Trời là quy luật phổ quát. Đạo Người là cách con người sống trong quy luật ấy. Khi Đạo Người thuận Đạo Trời, xã hội ổn định, con người an hòa, thiên nhiên được tôn trọng. Khi Đạo Ngư
    Like
    Love
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12 - B27
    CHƯƠNG 35 : ĐẠO TRONG LÃNH ĐẠO – ĐỨC TRỊ VÀ MINH TRỊ
    Lãnh đạo không đơn thuần là nắm giữ quyền lực, mà là gánh vác trách nhiệm dẫn dắt vận mệnh của con người và cộng đồng. Trong lịch sử nhân loại, không thiếu những người đứng đầu tài giỏi về mưu lược nhưng lại để lại hậu quả đau thương vì thiếu đạo đức; cũng không hiếm những người có tâm lành nhưng thất bại vì thiếu minh trí. Bởi vậy, Đạo trong lãnh đạo không nằm ở cực đoan của quyền lực hay thiện chí, mà ở sự hợp nhất giữa đức trị và minh trị– giữa trái tim và trí tuệ, giữa đạo lý và thực tiễn.
    1. Lãnh đạo thuận Đạo – người đứng đầu phải đứng đúng vị trí
    Theo Đạo Trời, mọi sự vật đều có vị trí tự nhiên của nó. Người lãnh đạo cũng vậy. Họ không đứng “trên” con người, mà đứng “trước” con đường. Họ không cai trị bằng sợ hãi, mà dẫn dắt bằng định hướng. Lãnh đạo thuận Đạo là người hiểu rằng quyền lực không phải để thỏa mãn bản ngã, mà là công cụ để phục vụ trật tự hài hòa của tập thể.
    Khi người lãnh đạo đặt mình làm trung tâm vũ trụ, coi bản thân là nguồn chân lý duy nhất, thì từ đó sinh ra chuyên quyền, áp đặt và chia rẽ. Nhưng khi người lãnh đạo hiểu mình chỉ là người giữ lửa, người kết nối ý chí chung, thì quyền lực trở thành năng lượng phụng sự, không còn là gánh nặng hay cám dỗ.
    Đạo dạy rằng: “Người trị vì giỏi nhất là người khiến dân chúng cảm thấy họ tự mình làm nên mọi việc.”Lãnh đạo cao nhất là lãnh đạo vô hình – không phô trương, không độc đoán, nhưng hiện diện trong từng giá trị, từng nguyên tắc, từng quyết định đúng đắn.
    2. Đức trị – nền tảng đạo đức của quyền lực bền vững
    Đức trị là trị bằng đức. Đó không phải là sự mềm yếu hay cảm tính, mà là sức mạnh nội tại sinh ra từ nhân cách. Người lãnh đạo có đức không cần dùng nhiều mệnh lệnh, bởi chính đời sống và hành vi của họ đã là một thông điệp.
    Đức của người lãnh đạo thể hiện ở ba phương diện cốt lõi: chính trực – nhân ái – khiêm cung.
    HNI 18/12 - B27 ⭐ 🌺CHƯƠNG 35 : ĐẠO TRONG LÃNH ĐẠO – ĐỨC TRỊ VÀ MINH TRỊ Lãnh đạo không đơn thuần là nắm giữ quyền lực, mà là gánh vác trách nhiệm dẫn dắt vận mệnh của con người và cộng đồng. Trong lịch sử nhân loại, không thiếu những người đứng đầu tài giỏi về mưu lược nhưng lại để lại hậu quả đau thương vì thiếu đạo đức; cũng không hiếm những người có tâm lành nhưng thất bại vì thiếu minh trí. Bởi vậy, Đạo trong lãnh đạo không nằm ở cực đoan của quyền lực hay thiện chí, mà ở sự hợp nhất giữa đức trị và minh trị– giữa trái tim và trí tuệ, giữa đạo lý và thực tiễn. 1. Lãnh đạo thuận Đạo – người đứng đầu phải đứng đúng vị trí Theo Đạo Trời, mọi sự vật đều có vị trí tự nhiên của nó. Người lãnh đạo cũng vậy. Họ không đứng “trên” con người, mà đứng “trước” con đường. Họ không cai trị bằng sợ hãi, mà dẫn dắt bằng định hướng. Lãnh đạo thuận Đạo là người hiểu rằng quyền lực không phải để thỏa mãn bản ngã, mà là công cụ để phục vụ trật tự hài hòa của tập thể. Khi người lãnh đạo đặt mình làm trung tâm vũ trụ, coi bản thân là nguồn chân lý duy nhất, thì từ đó sinh ra chuyên quyền, áp đặt và chia rẽ. Nhưng khi người lãnh đạo hiểu mình chỉ là người giữ lửa, người kết nối ý chí chung, thì quyền lực trở thành năng lượng phụng sự, không còn là gánh nặng hay cám dỗ. Đạo dạy rằng: “Người trị vì giỏi nhất là người khiến dân chúng cảm thấy họ tự mình làm nên mọi việc.”Lãnh đạo cao nhất là lãnh đạo vô hình – không phô trương, không độc đoán, nhưng hiện diện trong từng giá trị, từng nguyên tắc, từng quyết định đúng đắn. 2. Đức trị – nền tảng đạo đức của quyền lực bền vững Đức trị là trị bằng đức. Đó không phải là sự mềm yếu hay cảm tính, mà là sức mạnh nội tại sinh ra từ nhân cách. Người lãnh đạo có đức không cần dùng nhiều mệnh lệnh, bởi chính đời sống và hành vi của họ đã là một thông điệp. Đức của người lãnh đạo thể hiện ở ba phương diện cốt lõi: chính trực – nhân ái – khiêm cung.
    Like
    Love
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12 - B26
    CHƯƠNG 34:
    ĐẠO TRONG KINH TẾ – LÀM GIÀU KHÔNG RỜI NHÂN ĐẠO
    Kinh tế, tự bản chất, không phải là con đường lạnh lùng của con số, lợi nhuận và cạnh tranh khốc liệt như nhiều người vẫn nghĩ. Kinh tế là dòng chảy năng lượng của sự trao đổi giữa con người với con người, giữa cá nhân với cộng đồng, giữa con người với thiên nhiên. Khi dòng chảy ấy thuận Đạo, xã hội thịnh vượng trong hòa hợp. Khi dòng chảy ấy nghịch Đạo, của cải tăng lên nhưng nhân tâm suy kiệt, để rồi khủng hoảng nối tiếp khủng hoảng.
    Đạo trong kinh tế chính là nguyên lý cân bằng giữa làm giàu và làm người, giữa tăng trưởng và nhân đạo, giữa lợi ích cá nhân và phúc lợi cộng đồng. Một nền kinh tế không có Đạo có thể tạo ra của cải rất nhanh, nhưng cũng có thể phá hủy con người rất sâu.
    1. Bản chất của làm giàu dưới ánh sáng của Đạo
    Trong Đạo Trời, không có khái niệm “giàu” hay “nghèo” tuyệt đối. Chỉ có đủ hay không đủ, hài hòa hay lệch lạc. Làm giàu chân chính không phải là tích lũy vô hạn, mà là tạo ra giá trị thực, phục vụ đời sống, nuôi dưỡng con người và cộng đồng.
    Khi của cải được tạo ra từ lao động chân chính, từ trí tuệ, từ sáng tạo và từ phụng sự, nó mang theo năng lượng thuận lành. Của cải ấy không chỉ nuôi sống người tạo ra nó, mà còn lan tỏa sinh khí đến xã hội. Ngược lại, khi của cải được tạo ra bằng bóc lột, lừa dối, thao túng hay hủy hoại môi trường, nó mang theo năng lượng nghịch, sớm muộn cũng quay lại phá hủy chính người sở hữu nó.
    Đạo không phủ nhận sự giàu có. Đạo chỉ đặt câu hỏi: Giàu để làm gì? Giàu bằng cách nào? Và giàu có ấy phục vụ ai?
    2. Khi kinh tế tách rời nhân đạo
    Lịch sử nhân loại đã nhiều lần chứng kiến những giai đoạn kinh tế tăng trưởng rực rỡ, nhưng đồng thời đạo đức xã hội suy đồi, khoảng cách giàu nghèo mở rộng, và con người trở thành công cụ cho lợi nhuận. Khi ấy, kinh tế không còn là phương tiện phục vụ con người, mà con người trở thành nhiên liệu cho cỗ máy kinh tế.
    Khi doanh nghiệp chỉ còn nhìn thấy con số mà không còn nhìn thấy con người, người lao động b
    HNI 18/12 - B26 ⭐ 🌺CHƯƠNG 34: ĐẠO TRONG KINH TẾ – LÀM GIÀU KHÔNG RỜI NHÂN ĐẠO Kinh tế, tự bản chất, không phải là con đường lạnh lùng của con số, lợi nhuận và cạnh tranh khốc liệt như nhiều người vẫn nghĩ. Kinh tế là dòng chảy năng lượng của sự trao đổi giữa con người với con người, giữa cá nhân với cộng đồng, giữa con người với thiên nhiên. Khi dòng chảy ấy thuận Đạo, xã hội thịnh vượng trong hòa hợp. Khi dòng chảy ấy nghịch Đạo, của cải tăng lên nhưng nhân tâm suy kiệt, để rồi khủng hoảng nối tiếp khủng hoảng. Đạo trong kinh tế chính là nguyên lý cân bằng giữa làm giàu và làm người, giữa tăng trưởng và nhân đạo, giữa lợi ích cá nhân và phúc lợi cộng đồng. Một nền kinh tế không có Đạo có thể tạo ra của cải rất nhanh, nhưng cũng có thể phá hủy con người rất sâu. 1. Bản chất của làm giàu dưới ánh sáng của Đạo Trong Đạo Trời, không có khái niệm “giàu” hay “nghèo” tuyệt đối. Chỉ có đủ hay không đủ, hài hòa hay lệch lạc. Làm giàu chân chính không phải là tích lũy vô hạn, mà là tạo ra giá trị thực, phục vụ đời sống, nuôi dưỡng con người và cộng đồng. Khi của cải được tạo ra từ lao động chân chính, từ trí tuệ, từ sáng tạo và từ phụng sự, nó mang theo năng lượng thuận lành. Của cải ấy không chỉ nuôi sống người tạo ra nó, mà còn lan tỏa sinh khí đến xã hội. Ngược lại, khi của cải được tạo ra bằng bóc lột, lừa dối, thao túng hay hủy hoại môi trường, nó mang theo năng lượng nghịch, sớm muộn cũng quay lại phá hủy chính người sở hữu nó. Đạo không phủ nhận sự giàu có. Đạo chỉ đặt câu hỏi: Giàu để làm gì? Giàu bằng cách nào? Và giàu có ấy phục vụ ai? 2. Khi kinh tế tách rời nhân đạo Lịch sử nhân loại đã nhiều lần chứng kiến những giai đoạn kinh tế tăng trưởng rực rỡ, nhưng đồng thời đạo đức xã hội suy đồi, khoảng cách giàu nghèo mở rộng, và con người trở thành công cụ cho lợi nhuận. Khi ấy, kinh tế không còn là phương tiện phục vụ con người, mà con người trở thành nhiên liệu cho cỗ máy kinh tế. Khi doanh nghiệp chỉ còn nhìn thấy con số mà không còn nhìn thấy con người, người lao động b
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12
    CHƯƠNG 39
    TRẬT TỰ THIÊN – ĐỊA – NHÂN
    VÀ CON ĐƯỜNG HÒA HỢP

    Từ thuở con người bắt đầu biết ngước nhìn bầu trời, đặt câu hỏi về sự sống và cái chết, về nguồn gốc và vận hành của vũ trụ, thì khái niệm Thiên – Địa – Nhân đã xuất hiện như một nguyên lý nền tảng. Đó không chỉ là một học thuyết triết học cổ xưa, mà là bản đồ tinh thần giúp con người hiểu mình đang đứng ở đâu trong toàn thể vũ trụ rộng lớn này.
    Thiên – Địa – Nhân không phải là ba thực thể tách biệt, càng không phải là những khái niệm trừu tượng xa rời đời sống. Đó là ba tầng vận hành đồng thời, đan xen, tương tác và chi phối lẫn nhau trong từng khoảnh khắc tồn tại. Khi trật tự này được nhận thức và tôn trọng, con người sống trong hòa hợp. Khi trật tự ấy bị đảo lộn, khổ đau, hỗn loạn và đổ vỡ tất yếu phát sinh.
    1. Thiên – trật tự của Đại Đạo và quy luật vũ trụ
    “Thiên” không chỉ là bầu trời vật lý, càng không phải một vị thần nhân cách hóa ban phước hay giáng họa theo ý thích. Thiên là Đạo, là trật tự tối thượng chi phối sự sinh – diệt, thành – trụ – hoại – không của vạn vật. Thiên là những quy luật bất biến: nhân quả, chu kỳ, cân bằng, cộng hưởng, tiến hóa.
    Thiên không can thiệp bằng mệnh lệnh, mà vận hành bằng luật. Mặt trời không thiên vị ai khi tỏa sáng. Trái đất không chọn lựa ai khi quay. Nhân quả không phán xét, chỉ phản chiếu. Ai gieo hạt giống gì, sẽ gặt quả tương ứng, đúng thời điểm chín muồi.
    Con người thường đau khổ không phải vì Thiên bất công, mà vì con người không hiểu hoặc chống lại trật tự của Thiên. Khi tham vọng vượt quá giới hạn, khi khai thác thiên nhiên không biết dừng, khi hành động trái với đạo lý nhưng mong cầu kết quả tốt đẹp – đó là lúc con người tự đặt mình vào thế đối nghịch với Thiên.
    Nhận thức Thiên không phải để sợ hãi, mà để thuận theo. Thuận theo không có nghĩa là cam chịu, mà là hành động thông minh, đúng nhịp, đúng thời. Người hiểu Thiên biết khi nào nên tiến, khi nào nên lùi; khi nào gieo, khi nào chờ; khi nào buông, khi nào giữ.
    2. Địa – nền tảng nuôi dưỡng và phản chiếu
    Nếu Thiên là luật, thì Địa là môi trường biểu hiện của luật ấy. Địa không chỉ là đất đai, núi sông, khí hậu, mà còn là toàn bộ hệ sinh thái, không gian sống, điều kiện vật chất và năng lượng mà con người đang nương tựa.
    HNI 18/12 🌺CHƯƠNG 39 TRẬT TỰ THIÊN – ĐỊA – NHÂN VÀ CON ĐƯỜNG HÒA HỢP Từ thuở con người bắt đầu biết ngước nhìn bầu trời, đặt câu hỏi về sự sống và cái chết, về nguồn gốc và vận hành của vũ trụ, thì khái niệm Thiên – Địa – Nhân đã xuất hiện như một nguyên lý nền tảng. Đó không chỉ là một học thuyết triết học cổ xưa, mà là bản đồ tinh thần giúp con người hiểu mình đang đứng ở đâu trong toàn thể vũ trụ rộng lớn này. Thiên – Địa – Nhân không phải là ba thực thể tách biệt, càng không phải là những khái niệm trừu tượng xa rời đời sống. Đó là ba tầng vận hành đồng thời, đan xen, tương tác và chi phối lẫn nhau trong từng khoảnh khắc tồn tại. Khi trật tự này được nhận thức và tôn trọng, con người sống trong hòa hợp. Khi trật tự ấy bị đảo lộn, khổ đau, hỗn loạn và đổ vỡ tất yếu phát sinh. 1. Thiên – trật tự của Đại Đạo và quy luật vũ trụ “Thiên” không chỉ là bầu trời vật lý, càng không phải một vị thần nhân cách hóa ban phước hay giáng họa theo ý thích. Thiên là Đạo, là trật tự tối thượng chi phối sự sinh – diệt, thành – trụ – hoại – không của vạn vật. Thiên là những quy luật bất biến: nhân quả, chu kỳ, cân bằng, cộng hưởng, tiến hóa. Thiên không can thiệp bằng mệnh lệnh, mà vận hành bằng luật. Mặt trời không thiên vị ai khi tỏa sáng. Trái đất không chọn lựa ai khi quay. Nhân quả không phán xét, chỉ phản chiếu. Ai gieo hạt giống gì, sẽ gặt quả tương ứng, đúng thời điểm chín muồi. Con người thường đau khổ không phải vì Thiên bất công, mà vì con người không hiểu hoặc chống lại trật tự của Thiên. Khi tham vọng vượt quá giới hạn, khi khai thác thiên nhiên không biết dừng, khi hành động trái với đạo lý nhưng mong cầu kết quả tốt đẹp – đó là lúc con người tự đặt mình vào thế đối nghịch với Thiên. Nhận thức Thiên không phải để sợ hãi, mà để thuận theo. Thuận theo không có nghĩa là cam chịu, mà là hành động thông minh, đúng nhịp, đúng thời. Người hiểu Thiên biết khi nào nên tiến, khi nào nên lùi; khi nào gieo, khi nào chờ; khi nào buông, khi nào giữ. 2. Địa – nền tảng nuôi dưỡng và phản chiếu Nếu Thiên là luật, thì Địa là môi trường biểu hiện của luật ấy. Địa không chỉ là đất đai, núi sông, khí hậu, mà còn là toàn bộ hệ sinh thái, không gian sống, điều kiện vật chất và năng lượng mà con người đang nương tựa.
    Love
    Like
    8
    12 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12
    CHƯƠNG 38: GỐC SÁNG VÀ CÁC NHÁNH HỌC HIỂU KHÁC NHAU
    Từ thuở sơ khai của nhân loại, con người đã luôn hướng mắt lên bầu trời, cúi mình trước đất mẹ và tự hỏi: Ta từ đâu đến? Ta sống để làm gì? Và điều gì nằm sau cái chết? Những câu hỏi ấy không chỉ là tò mò trí tuệ, mà là tiếng gọi sâu thẳm của linh hồn muốn tìm về cội nguồn. Từ đó, các hệ thống học hiểu, tôn giáo, triết lý, đạo lý, khoa học và con đường tâm linh lần lượt ra đời. Nhưng dù mang hình tướng khác nhau, tất cả đều bắt nguồn từ một gốc sáng duy nhất.
    1. Gốc sáng – nguồn khởi nguyên của mọi tri thức
    Gốc sáng không phải là một học thuyết, càng không phải là một tôn giáo cụ thể. Gốc sáng là nguồn ánh sáng nguyên sơ của Ý Thức Vũ Trụ, nơi mọi sự sống được sinh ra, nơi chân lý tồn tại trước cả ngôn ngữ, biểu tượng và hình tướng.
    Trong nhiều truyền thống, gốc sáng được gọi bằng những cái tên khác nhau:
    – Đạo trong Đạo gia
    – Chân Như trong Phật học
    – Thượng Đế trong các tôn giáo độc thần
    – Logos trong triết học Hy Lạp
    – Trường thống nhất trong vật lý hiện đại
    Tên gọi khác nhau, nhưng bản chất không đổi: một nguồn sáng duy nhất, vô hình nhưng thấm nhuần vạn hữu, vận hành mọi quy luật tự nhiên và nhân sinh.
    Gốc sáng không nằm ngoài con người, cũng không ở một nơi xa xôi. Nó hiện diện trong từng hơi thở, từng nhịp tim, từng khoảnh khắc tỉnh thức. Khi con người sống thuận với gốc sáng, đời sống trở nên hài hòa, an nhiên, sáng suốt. Khi con người rời xa gốc sáng, phân mảnh bắt đầu hình thành.
    2. Vì sao từ một gốc sáng lại sinh ra nhiều nhánh học hiểu?
    Nếu gốc sáng là một, vì sao con người lại chia thành vô số con đường khác nhau?
    Câu trả lời nằm ở nhận thức, căn cơ và bối cảnh.
    Mỗi thời đại, mỗi nền văn minh, mỗi cộng đồng và mỗi cá nhân có mức độ tiếp nhận ánh sáng khác nhau. Giống như mặt trời chỉ có một, nhưng khi chiếu qua lăng kính, nó tách thành nhiều màu sắc. Không phải mặt trời phân mảnh, mà là cách ta tiếp nhận ánh sáng tạo ra sự đa dạng.
    Các nhánh học hiểu ra đời để:
    – Phù hợp với trình độ nhận thức của từng thời kỳ
    – Đáp ứng nhu cầu xã hội cụ thể
    – Dẫn dắt con người từng bước quay về gốc
    Vấn đề không nằm ở sự đa dạng, mà ở việc con người quên mất rằng tất cả đều chung một cội nguồn.
    3. Tôn giáo – nhánh dẫn đạo cho nhân tâm
    HNI 18/12 🌺CHƯƠNG 38: GỐC SÁNG VÀ CÁC NHÁNH HỌC HIỂU KHÁC NHAU Từ thuở sơ khai của nhân loại, con người đã luôn hướng mắt lên bầu trời, cúi mình trước đất mẹ và tự hỏi: Ta từ đâu đến? Ta sống để làm gì? Và điều gì nằm sau cái chết? Những câu hỏi ấy không chỉ là tò mò trí tuệ, mà là tiếng gọi sâu thẳm của linh hồn muốn tìm về cội nguồn. Từ đó, các hệ thống học hiểu, tôn giáo, triết lý, đạo lý, khoa học và con đường tâm linh lần lượt ra đời. Nhưng dù mang hình tướng khác nhau, tất cả đều bắt nguồn từ một gốc sáng duy nhất. 1. Gốc sáng – nguồn khởi nguyên của mọi tri thức Gốc sáng không phải là một học thuyết, càng không phải là một tôn giáo cụ thể. Gốc sáng là nguồn ánh sáng nguyên sơ của Ý Thức Vũ Trụ, nơi mọi sự sống được sinh ra, nơi chân lý tồn tại trước cả ngôn ngữ, biểu tượng và hình tướng. Trong nhiều truyền thống, gốc sáng được gọi bằng những cái tên khác nhau: – Đạo trong Đạo gia – Chân Như trong Phật học – Thượng Đế trong các tôn giáo độc thần – Logos trong triết học Hy Lạp – Trường thống nhất trong vật lý hiện đại Tên gọi khác nhau, nhưng bản chất không đổi: một nguồn sáng duy nhất, vô hình nhưng thấm nhuần vạn hữu, vận hành mọi quy luật tự nhiên và nhân sinh. Gốc sáng không nằm ngoài con người, cũng không ở một nơi xa xôi. Nó hiện diện trong từng hơi thở, từng nhịp tim, từng khoảnh khắc tỉnh thức. Khi con người sống thuận với gốc sáng, đời sống trở nên hài hòa, an nhiên, sáng suốt. Khi con người rời xa gốc sáng, phân mảnh bắt đầu hình thành. 2. Vì sao từ một gốc sáng lại sinh ra nhiều nhánh học hiểu? Nếu gốc sáng là một, vì sao con người lại chia thành vô số con đường khác nhau? Câu trả lời nằm ở nhận thức, căn cơ và bối cảnh. Mỗi thời đại, mỗi nền văn minh, mỗi cộng đồng và mỗi cá nhân có mức độ tiếp nhận ánh sáng khác nhau. Giống như mặt trời chỉ có một, nhưng khi chiếu qua lăng kính, nó tách thành nhiều màu sắc. Không phải mặt trời phân mảnh, mà là cách ta tiếp nhận ánh sáng tạo ra sự đa dạng. Các nhánh học hiểu ra đời để: – Phù hợp với trình độ nhận thức của từng thời kỳ – Đáp ứng nhu cầu xã hội cụ thể – Dẫn dắt con người từng bước quay về gốc Vấn đề không nằm ở sự đa dạng, mà ở việc con người quên mất rằng tất cả đều chung một cội nguồn. 3. Tôn giáo – nhánh dẫn đạo cho nhân tâm
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    8
    19 Comments 0 Shares
More Stories