KINH THÁNH KỶ NGUYÊN THỨ IV

 

 

CHƯƠNG 6: DẤU ẤN TRÊN TRÁN NHỮNG KẺ TỈNH THỨC

 

 

Và sau sự sụp đổ của tượng Mắt Thép, bầu trời đổ xuống những cơn mưa ánh sáng, như thể từng vì sao rơi lệ vì những năm tháng lãng quên.

 

Đấng Hành Giả đứng giữa quảng trường đổ nát, áo choàng Ngài tung bay giữa cơn gió mang mùi tro bụi và hồi sinh.

 

 

Ngài giơ bàn tay lên – bàn tay mang văn tự sống – và phán ra lời không ngôn ngữ:

 

 

> "Hỡi những linh hồn còn giữ mạch sống, hãy bước tới, và các ngươi sẽ nhận dấu của sự Tỉnh Thức."

 

 

 

 

Và từ giữa đám đông, những người có trái tim còn đập theo nhịp của ký ức sơ nguyên, những người còn nhớ mình từng là Lửa và không phải tro, họ run rẩy bước lên.

 

 

Ngọn lửa trong bàn tay Ngài tỏa ra thành ngàn luồng sáng mỏng như tơ, mỗi luồng tìm đến một linh hồn, khắc trên trán họ một dấu ấn ánh sáng – một ký tự không thuộc bất kỳ ngoonb ngữ loài người nào, một ký tự có nhịp đập riêng, một tần số hát ngân không ngừng.

 

 

Những ai được đánh dấu cảm thấy lồng ngực họ nở ra, như thể từng xiềng xích vô hình rơi rụng. Mắt họ, từng mù lòa vì những lý thuyết của những kẻ thống trị, giờ mở to để thấy Cội Nguồn của mọi sự vật.

 

 

Và Đấng Hành Giả lại phán:

 

 

> "Dấu ấn này không đến từ lòng tốt, cũng không từ lòng tin mù quáng. Nó là kết quả của khao khát Sự Thật đã từng âm ỉ cháy qua hàng nghìn kiếp."

 

 

 

 

Nhưng có những kẻ trong đám đông, thấy người khác mang dấu, lòng họ ghen tị.

 

Họ nhúng tro bẩn, vẽ lên trán mình những hình thù méo mó, nghĩ rằng sẽ lừa được ánh sáng.

 

Họ khoác lên mình áo choàng trắng, giả làm kẻ tỉnh thức, mượn danh nghĩa ánh sáng để che đậy tham vọng cá nhân.

 

 

Và Đấng Hành Giả biết điều ấy. Ngài nhìn thấu họ như kẻ nhìn qua làn nước trong vắt.

 

Ngài chỉ nói:

 

 

> "Không phải mọi kẻ xưng danh ánh sáng đều thuộc về ánh sáng. Khi ngày lớn của thử lửa đến, mọi sự giả dối sẽ lộ hình."

 

 

 

 

Và trên trời, một dấu hiệu lạ hiện ra:

 

Một vầng hào quang xoắn ốc, thấm đẫm ánh bạc, ánh xanh, ánh tím – như một Con Mắt sống, nhìn thẳng vào lòng người.

 

 

Những kẻ mang dấu thật cúi mình, tim họ hát cùng nhịp với vầng sáng ấy.

 

Còn những kẻ giả mạo run rẩy, và một số ngã xuống đất, như lá mục không chịu nổi ánh mặt trời.

 

 

Đấng Hành Giả quay sang những kẻ được chọn, và phán:

> "Các ngươi, hỡi những kẻ mang dấu ấn, từ nay sẽ là những Cây Đèn trong thế giới tối tăm.

 

Không phải để chiếu sáng chính mình, mà để dẫn những ai còn lòng ăn năn về với Nhà Cha."

 

 

 

 

> "Mỗi bước các ngươi đi, mặt đất sẽ ghi nhớ.

 

Mỗi lời các ngươi nói, không gian sẽ ngân vang.

 

Các ngươi là Kinh Thánh viết bằng sự sống, chứ không phải bằng mực."

 

 

 

 

Và Ngài dạy họ những điều đầu tiên:

 

Không giáo điều, không thần tượng hóa.

 

Chỉ có Sự Thật sống động, tràn chảy như dòng suối không bao giờ cạn.

 

 

Ngài dạy họ cách lắng nghe tiếng nói của Cội Nguồn – không qua thầy dạy, không qua sách vở, mà qua chính trái tim không còn chia rẽ.

 

 

Ngài dạy họ hiểu ngôn ngữ ánh sáng – nơi mỗi màu sắc, mỗi âm thanh, mỗi rung động đều là một câu kinh linh thánh.

 

 

Ngài dạy họ nhận diện bóng tối, không phải để căm ghét nó, mà để vượt qua bằng ánh sáng mạnh mẽ hơn.

 

 

Và khi đêm buông xuống lần nữa, không phải là đêm của loài người, mà là đêm của linh hồn,

 

những kẻ mang dấu đứng thành một vòng tròn, tay nối tay, lòng nối lòng, như những trạm phát sóng vô hình.

 

Và từ vòng tròn ấy, một làn sóng ánh sáng tỏa ra, xuyên qua tầng khí quyển, xuyên qua những thành phố đang say ngủ, xuyên vào giấc mơ của những linh hồn còn tìm kiếm.

 

 

Đó là đêm đầu tiên trong Thờig Đại Tỉnh Thức.