HNI 15/10

📕 Bài thơ Chương 5: Tư tưởng “Đủ” – Cốt lõi của thịnh vượng bền vững

Đủ là gốc của an nhiên,

Là hoa trong Đạo, là duyên trong đời.

Người tham biển cả đầy vơi,

Kẻ biết đủ, giữa đất trời thảnh thơi.

Đủ không nghĩa sống đơn sơ,

Mà là biết điểm dừng, chớ mờ lòng tham.

Giàu sang chẳng tại của làm,

Mà từ tâm sáng, biết ham điều lành.

Người biết đủ, ngủ an lành,

Cơm rau cũng ngọt, trời xanh cũng gần.

Người không đủ, dẫu bạc ngàn,

Vẫn mong thêm mãi, chẳng an một ngày.

Thế gian loạn bởi chữ “hơn”,

Đua tranh được mất, chẳng còn thật tâm.

Đủ là chiếc khóa vàng ròng,

Mở ra cánh cửa an lòng, bền lâu.

Khi người biết đủ – đời sâu,

Như sông biết chảy, như cầu biết yên.

Khi người quên đủ – đảo điên,

Như thuyền vô hướng giữa miền bão giông.

Đủ trong áo vải bình nông,

Mà tâm rực sáng như đồng ban mai.

Đủ trong nụ cười trẻ thơ,

Trong bàn tay mẹ, trong lời cha khuyên.

Người biết đủ, chẳng đảo điên,

Giữa dòng lợi lộc vẫn nguyên tâm mình.

Đủ giúp thương giới nhân sinh,

Giúp người nhận thấy ân tình quanh ta.

Kẻ không đủ, dẫu cao xa,

Cũng như đuốc tắt giữa tà dương phai.

Còn người biết đủ, dẫu nghèo,

Vẫn như sen nở trong chiều lặng im.

Đủ là trí tuệ trong tim,

Là hạt giống thiện, gieo niềm phúc duyên.

Khi quốc dân biết chữ “đủ”,

Thì nước hưng, đạo sáng, phú bền.

Đủ khiến thương trường bình yên,

Người buôn giữ nghĩa, kẻ làm giữ tâm.

Đủ khiến lãnh đạo chí nhân,

Lấy phúc làm gốc, lấy dân làm nhà.

Đủ không ngăn phát triển xa,

Chỉ giúp hướng đúng, giữ hòa giữa đời.

Khi người biết đủ – Đạo Trời

Hiện trong kinh tế, sáng ngời muôn năm.

Một chữ “Đủ” – nhẹ như mây,

Mà sâu như biển, mà đầy như trăng.

Đủ là con đường vĩnh hằng,

Cho đời thịnh vượng, an lành muôn nơi.