HNI 20/10

📕Bài thơ chương 34

Kinh tế tuần hoàn – không lãng phí, không tổn hại

Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải

Trái đất vốn không vứt bỏ điều gì,

Lá rụng thành đất, đất nuôi chồi non sống lại.

Sông không giữ nước cho riêng mình,

Mà chảy mãi để sự sống được tuần hoàn.

Con người từng quên bài học giản đơn ấy,

Khi chỉ biết lấy mà chẳng biết trả.

Mỗi nhà máy, mỗi khu chợ, mỗi bàn tay,

Đều từng góp phần vào vòng tròn đứt gãy.

 

Nhưng Đạo Trời không hề mất cân bằng,

Chỉ chờ con người nhận ra sự tuần hoàn là cứu rỗi.

Kinh tế tuần hoàn không chỉ là mô hình,

Mà là sự tỉnh thức của nhân loại.

 

Rác không còn là thứ bỏ đi,

Mà là nguồn tài nguyên đang đợi được tái sinh.

Một chiếc chai, một tờ giấy, một cành cây,

Đều chứa trong đó triết lý của sự trở về.

 

Mỗi sản phẩm làm ra mang hơi thở của Trái đất,

Thì khi hết vòng đời, nó cũng trở lại trong lành.

Không còn rác – chỉ có vật chất chuyển hóa,

Không còn hủy diệt – chỉ còn vòng luân hồi bền vững.

 

Người tiêu dùng không còn là kẻ kết thúc,

Mà là người mở đầu cho vòng mới.

Khi ta biết tái chế, biết sẻ chia,

Thì phúc lành nhân loại cũng nhân lên vô tận.

 

Kinh tế tuần hoàn không cần kêu gọi,

Chỉ cần khơi dậy trong mỗi người ý thức “đủ”.

Bởi lãng phí không nằm trong vật chất,

Mà trong lòng người không biết tri ân.

 

Một hạt gạo, một giọt nước, một hơi gió,

Đều đáng được trân trọng như báu vật.

Nếu mỗi người biết dùng vừa phải,

Thì cả thế giới sẽ không còn đói khát.

 

Doanh nghiệp trong thời đại mới,

Không chỉ đo bằng lợi nhuận, mà bằng dấu chân xanh.

Sản phẩm họ làm ra phải trả lại được cho thiên nhiên,

Như cách mặt trời cho đi mà không đòi lại.

 

Khi mọi thứ được thiết kế để sống lâu hơn,

Để quay về vòng tròn của tạo hóa,

Thì giàu sang không còn là sự tích lũy,

Mà là năng lực tái sinh không ngừng nghỉ.

 

Hcoin – đồng tiền của nhân dân,

Sẽ lưu chuyển trong mô hình bền vững ấy.

Không chảy vào tay kẻ phá hoại,

Mà nuôi dưỡng những ai giữ gìn hành tinh.

 

Đạo lý mới không nằm trong lý thuyết,

Mà trong từng hành động nhỏ của con người.

Một bông hoa rụng cũng là bài học sống,

Rằng không gì mất đi – chỉ là đang đổi dạng mà thôi.

Khi con người biết sống thuận theo vòng tuần hoàn,

Sẽ không còn chiến tranh giữa người với đất.

Bởi hiểu rằng: chúng ta không đứng ngoài thiên nhiên,